121 Nam Cung Phi Vân nhìn thiếu nữ áo trắng che mặt với ánh mắt khác thường, trong mắt thoáng hiện lên vẻ cừu hận thấu xương, nhưng đồng thời còn có một loại tình cảm như có như không.
122 Cũng mặc bộ quần áo trắng, cũng vô cùng xinh đẹp, dưới bầu trời đen nhánh, trong vùng đất hoang vu này, hai thân thể thon dài mảnh khảnh hãnh diện đứng đó, lạnh lùng nhìn nhau.
123 Hoa Nhược Hư cước bộ ngày càng gấp, hắn cảm giác được có vô số ánh mắt đang giám thị mình, cũng như những tiếng hô hấp rất nhỏ. Hiển nhiên có rất nhiều người đang ẩn tàng trong bụi cỏ, trong lòng hắn càng lúc càng cảm thấy bất an.
124 “Thiết mã liên hoàn trận là trận gì?” Hoa Nhược Hư rốt cục không nhịn được lên tiếng hỏi, hắn đã loáng thoáng thấy đoàn hỏa diễm đang di động kia trên thực tế toàn là tuấn mã, từng con từng con có cột trên mình một bó đuốc, nhưng những con ngựa này thoạt nhìn lại có chút bất đồng so với những con ngựa bình thường khác, nhưng bất đồng ở chỗ nào hắn còn chưa phát hiện.
125 “Ai?” Hoa Ngọc Loan đột nhiên quát khẽ một tiếng, rồi nhanh chóng quay người lại. Nhưng, nét mặt không khỏi có chút bất đắc dĩ, Hàm Tuyết đang đứng cạnh cửa bộ dạng vô cùng đáng thương.
126 Diệp gia, thư phòng Diệp Bất Nhị. Diệp Bất Nhị đang khoanh tay đứng yên, khuôn mặt âm trầm. Một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, vừa lúc Điền Bất Nhị cũng lên tiếng.
127 “Quan phủ tai mắt khắp nơi, Cẩm y vệ, Hán vệ đều là những cao thủ tìm kiếm tin tức, nếu như Thiết Mã Liên Hoàn Trận thật sự do Vô Song quận chúa an bài thì không chừng tin tức nàng có được cũng lấy từ đó, có lẽ thật sự không có quan hệ với Nam Cung Phi Vân”.
128 Hoa Phi Mộng sờ sờ hai má, ngẩn ngơ ngồi bên bàn trang điểm, trong thâm tâm có chút hối tiếc. Biến cố của Thần Cung đương nhiên nàng đã biết, chỉ là đối với nàng cũng không có ảnh hưởng gì, nàng bây giờ chỉ khó chịu bởi mấy ngày nay Hoa Nhược Hư rất ít bồi tiếp nàng.
129 Ánh nắng buổi sớm của mùa hè lọt qua khe cửa, Hoa Nhược Hư nhíu mắt, nhẹ nhàng ôm chặt thân hình mềm mại động lòng người của giai nhân trong vòng tay; trong lòng tràn đầy nhu tình ấm áp.
130 “Đạo không cùng, không thể nói chuyện. Huống chi Hoa Nhược Hư ta cũng không phải thương nhân. Chúng ta dường như không có chuyện giao dịch gì để nói”.
131 Trong thành Kim Lăng có một tin tức đang nhanh chóng được truyền khai, nghe nói Thiên Tinh Minh sẽ kết gia với Chính Nghĩa liên minh. Đại tiểu thư Diệp gia, quan môn đệ tử của Nam Hải Thần Ni – Diệp Vũ Ảnh sẽ được gả cho Hoa Nhược Hư.
132 Vừa dùng xong cơm tối, Tuyết Du Du không hề cố kị ánh mắt khác thường của mọi người cùng vẻ mắt bất mãn của Hàm Tuyết, ra sức kéo Hoa Nhược Hư chạy về phòng nàng.
133 “Tiểu sư nương, dược liệu cô muốn ta đã mua. ” Âm thanh từ phía sau truyền tới, người đến chính là Tư Mã Mạnh, ngoài hắn không có ai gọi Hàm Tuyết như vậy.
134 Trên đường lớn, mọi người đều tránh ra xa. Thành Kim Lăng luôn có không ít nhân sĩ giang hồ tụ tập, gần đây lại càng nhiều người tới, bởi vậy chuyện chém giết này sảy ra như cơm bữa vậy, nên bách tính nhìn thấy cũng nhanh chóng lựa chọn tránh thật xa.
135 Vừa từ chỗ Hoa Thiên Tinh trở về, bước vào phòng, Hoa Nhược Hư ngẩn người ra – có người đang chờ hắn trong phòng. “Diệp cô nương, cô tìm ta có chuyện gì sao?” Hoa Nhược Hư tuy đã đoán ra là chuyện gì nhưng vẫn giả bộ hỏi, kỳ thực hắn nắm chắc Diệp Vũ Ảnh vì chuyện Diệp Bất Nhị mà tới.
136 “Cung chủ!” Mới được một lát, Tôn Vân Nhạn đã trở lại. “Tôn cô nương, Phương huynh đâu rồi?” Hoa Nhược Hư nao nao hỏi. “Hắn đã trở về. ” Nét mặt Tôn Vân Nhạn hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói.
137 “Âu Dương chưởng môn, nữ nhi của ngươi hiện giờ ở đâu?” Hoa Nhược Hư nhận lấy ngọc bội, cảm thấy mát lạnh trong tay, liền hỏi. “Nó còn đang ở Tuyết sơn, nữ nhi của ta gọi là Âu Dương Băng Nhi, trên ngọc bội có khắc tên của nó.
138 Nam Cung Phi Vân gầm lên giận dữ, thân hình cấp tốc quay tròn, hai tay vận chuyển như bánh xe, chín người cùng vây công lúc này nhất thời phát hiện thế công của chính mình đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, biến thành tự tàn sát lẫn nhau.
139 “Hoa lang, chàng phải đi sao?” Giang Thanh Nguyệt kinh hãi kêu lên, Tuyết Du Du cùng Hoa Phi Mộng cơ hồ cùng lúc chạy tới bên người Hoa Nhược Hư, nét mặt nghi hoặc đã thay cho lời muốn nói.
140 “Có lẽ sự tình cũng không như cô nghĩ”. Hoa Nhược Hư lắc đầu nói “Dù sao bọn họ vừa mới biết được chưởng môn qua đời, hơn nữa nghe nói Âu Dương Băng Nhi tâm trí không được bình thường, có lẽ là có liên quan cũng không chừng”.