21 Đổng Dịch đỏ mắt ngồi ăn cơm tối, đám Cổ Tấn nhịn cười thật vật vả, lại sợ ông chủ ghi thù, ăn xong liền vội vàng bỏ chạy. Hoàn Thụy vừa ăn vừa lầm bầm mắng chửi Nhĩ Hồ một trận, sau đó hắn phải giải quyết vài chuyện, ăn xong cũng bỏ đi.
22
Điện thoại đột nhiên reo vang, Đổng Dịch dời tầm mắt khỏi màn hình trực tiếp, cầm điện thoại liếc một cái, thấy là cuộc gọi của Liễu Kim, liền trực tiếp hỏi, “Chuyện gì?”
“Hạ Thanh cũng phát trực tiếp, hắn đang hắc bà chủ.
23
Lưu Khoa bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh, sau một ngày cùng nhau ăn trưa, dạo chơi trong siêu thị, Đổng Dịch lại bị tống vào lãnh cung lần nữa.
Chú Tiền lấy tiền lẻ trong ví ra, chỉ hận rèn sắt không thành thép, liếc Đổng Dịch một cái, đi đến huyền quan đổi giày, “Lúc trước chú đã nói thế nào? Giấu tên đưa tiền là không đúng, cháu không nghe, đưa càng lúc càng nhiều, bây giờ bị Tiểu Khoa phát hiện rồi, vui chưa?”
Đổng Dịch nghiêng người, vẻ mặt đầy sương, ánh mắt sâu thẳm thâm trầm, dường như muốn xuyên thấu qua vách tường nhìn sang căn hộ 2601, xem Lưu Khoa đã dậy chưa.
24
Hoàn Thụy lại đến, còn cầm theo một cái laptop.
Sáng nay Lưu Khoa tỉnh dậy từ trong lòng Đổng Dịch, hiện tại vẫn còn ngượng ngùng xấu hổ. Thấy Hoàn Thụy đến cậu vội nhiệt tình tiếp đãi hắn, lưu lại Đổng Dịch đứng một bên cô đơn phóng khí lạnh.
25 Thoạt nhìn Hạ Thanh rất chật vật, quần áo bẩn thỉu nhăn nheo, tóc bóng dầu, gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ quá mức đang trắng bệnh, dưới ánh đèn nhìn có phần quỷ dị, vành mắt đen thui và đôi môi khô khốc…Thật sự rất giống quỷ.
26 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng có thể khôi phục dữ liệu, nhưng laptop đã không thể dùng được nữa.
27
Khác với cách ăn mặc tỉ mỉ chỉnh chu của Trình Thiên, căn nhà của hắn được trang trí rất đơn giản.
Lưu Khoa đứng trong phòng khách hơi trống trải vì thiếu đồ đạc, liếc nhìn đèn treo hình hoa sen đang tỏa ra mùi cũ kỹ trên trần nhà, sờ sờ ghế sô pha màu xám bằng phẳng như chưa từng có ai ngồi qua, ánh mắt dừng lại trên mấy bức ảnh cũ treo trên vách tường phía trên ti vi.
28
Lưu Khoa còn đang tiêu hóa những tin tức Trình Thiên vừa nói, nhất thời không nhớ ra được bản thân muốn hỏi cái gì, ngược lại Đổng Dịch vốn nên ở trong phòng bếp, đột nhiên thò ra hỏi, “Vậy là anh vẫn luôn biết Tiểu Khoa đang ở đâu phải không?”
Trình Thiên cũng không kinh ngạc vì sự xuất hiện của hắn, quay đầu liếc hắn một cái, rồi gật gật đầu, “Biết đại khái, mẹ tôi có trộm ghi lại vị trí của thị trấn kia.
29
Không phát sóng trực tiếp liên tục hai ngày, khán giả trung thành của Lưu Khoa vào weibo của cậu náo loạn.
Bong bóng nhỏ: Chu Chu, anh vứt bỏ chúng em sao, hu hu hu.
30 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì Đổng Dịch lên tiếng, khu bình luận lần nữa bùng nổ, oanh liệt từ trước đến nay chưa từng có.
31 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Only_U
Đã từng là một vũ khí dạy bù sắc bén, trải qua mười năm Đổng Dịch đã thăng cấp thành chướng ngại lớn nhất trong việc học tập của Lưu Khoa! Cậu sờ lên đôi môi hơi tê, vuốt lại mái tóc bị đối phương vò loạn, cúi người ôm Cục Ngốc đang ngủ bên chân, đặt lên đôi giày của Đổng Dịch.
32
Edit: Only_U
Đổng Dịch tỉnh rượu, hoàn toàn tỉnh.
Một người trên giường một người dưới giường, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí đột nhiên yên tĩnh.
33 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Only_U
Vẫn là tiếng địa phương, vẫn là tốc độ quá nhanh, Đổng Dịch và Trình Thiên vẫn không hiểu được toàn bộ lời ông nói.
34
Edit: Only_U
Lưu Khoa cầm điện thoại ra mở tấm ảnh David đã điều tra được để xác nhận, giương mắt nhìn về phía tên trung niên mập mạp ngồi trên ghế dài, vẻ mặt trầm xuống, “Lưu Nhân.
35
Edit: Only_U
Lưu Nhân không chỉ dẫn theo một đám lưu manh lấy thêm can đảm, còn có hai phóng viên cầm máy ảnh đến giúp vui. Hắn thấy Trình Thiên xuất hiện trong tầm mắt, vội kéo hai phóng viên lớn tiếng nói, “Nhìn đi, chính là người đó! Hắn chính là anh ruột của thằng con nuôi đó! Hơn hai mươi năm không thèm quan tâm thằng con nuôi, hiện giờ thấy cha tôi để lại tài sản có giá trị, lập tức chạy đến thôn nhận người! Còn giựt dây thằng con nuôi đào mộ cha tôi lên, chiếm nhà và đất của cha tôi! Anh xem vết thương trên mặt tôi nè, tất cả đều là do hắn đánh tôi! Anh nói xem có phải hắn quá xấu xa không! Cho phơi bày toàn bộ tội ác của hắn ra ánh sáng! Toàn bộ phơi bày ra ánh sáng!”
Phóng viên bị Lưu Nhân kéo vội vã gật đầu, rút tay về cầm camera nhắm ngay Trình Thiên đang đi xuống núi, một phóng viên khác cầm micro chạy đến gần Trình Thiên, vừa chạy vừa kích động nói, “Xin chào, xin hỏi ngài là anh trai của Lưu Khoa tiên sinh, người con nuôi của Lưu Nhân tiên sinh phải không? Ngài có gì muốn nói đối với lời lên án của Lưu Nhân tiên sinh không?”
Trình Thiên không thèm nhìn phóng viên, đi đến trước mặt Lưu Nhân liếc nhìn hắn từ trên xuống, đột nhiên giơ tay giật camera trên tay phóng viên đang đứng bên cạnh ném cho Đổng Dịch, rồi hướng Lưu Nhân vung nắm đấm.
36
Edit: Only_U
Lúc nhìn thấy cảnh sát đến, lão trưởng thôn hơi lo lắng, cho là cảnh sát đến để bắt những thôn dân tụ tập đánh nhau, đang muốn năn nỉ, không ngờ tình hình lại khác hẳn.
37
Edit: Only_U
Mùng hai, Trình Thiên bắt đầu giúp Lưu Khoa chuẩn bị quà tết.
“Thuốc lá, rượu, trà, đặc sản tỉnh A, tranh chữ, đồ ngọc, thêm cái này nữa, đông trùng hạ thảo, đủ chưa?” Trình Thiên giống như có ma thuật lấy một đống lớn đồ đạc từ trong túi ra, từng chút từng chút chất đầy mặt đất trước sô pha, “Trong phòng anh còn có mấy bộ trang sức mang về từ nước M, em lựa hai bộ mang đến.
38 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Only_U
Lần thứ ba Đổng Dịch có ý xấu nghiêng mặt qua, Lưu Khoa giơ tay đẩy mặt hắn, nổi giận nói, “Đổng Dịch, đừng ép em tịch thu chìa khóa xe! Nhìn đường, đừng nhìn em!”
Đổng Dịch kéo tay cậu xuống, thừa dịp dừng xe chờ đèn đỏ xoay qua hôn lên mặt cậu, sau đó lùi lại quang minh chính đại nhìn cậu nở nụ cười.
39
Sau bữa trưa Đổng Bân và Lam Thấm vội vã rời đi, ông Đổng sợ Lưu Khoa hiểu lầm nên chủ động giải thích mọi chuyện với cậu.
“Đồng đội cũ?” Đổng Dịch nghi ngờ hỏi, “Đồng đội còn chưa lui về tuyến hai của ba chỉ có chú Hà, chú Hà nằm viện sao ông?”
“Không phải Tiểu Hà, là người cháu chưa từng gặp.
40 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Only_U
Lưu Khoa vốn cho là tết này không còn việc gì bận rộn nữa, mấy ngày tết còn lại cậu muốn cùng anh trai nấu cơm, chơi game, đọc sách, hoặc có thể phát trực tiếp cho fan xem cách dạy chó con bắt tay, nhưng sáng hôm sau Đổng Dịch lại xuất hiện đón người lần nữa.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 3