21 Đừng thế nào???Aaaaaaaaaa! Chính là đừng có như vậy đó. Tay Mặc Ngưng Sơ muốn đẩy nam nhân đang dựa sát vào mình ra, ngón tay không thể tránh khỏi tiếp xúc với da thịt hắn, rõ ràng là lạnh như nước, nhưng nàng lại như bị bỏng mạnh mẽ rụt tay lại "Ngươi tránh ra.
22 Môi bị đè ngấu nghiến, hơi trở trên ngực hắn truyền qua lớp áo mỏng xốc xếch, tỏa vào trên làn da run rẩy của Mặc Ngưng Sơ. Gương mặt xa hoa của Lân Xuyên đè nặng lên nàng, nàng nhìn rõ lông mi dày của hắn run rẩy theo hô hấp, mà bàn tay đang nắm eo nàng đang từ từ mò lên, bắt đầu tháo bỏ lớp áo mỏng đang buộc trên người nàng.
23 Mặc Ngưng Sơ hồi hộp trong lòng, hơi thở nam nhân bao trùm nàng chặt chẽ, ánh mắt hắn sắc như dao, làm cho nàng kinh hãi. Nhưng tại sao hắn lại không bị hôn mê chút nào.
24 Trước mắt Tiểu Mỹ nhoáng một cái, Mặc Ngưng Sơ đã ngủ mê man nằm trong lòng nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia hơi tái xanh, lông mi khép lại, thân thể mệt mỏi, không còn sinh khí.
25 Tuy là không nhớ nổi, nhưng mà, chuyện mình không bị ăn làm cho Mặc Ngưng Sơ rất vui vẻ. Kéo cánh tay Tiểu Mỹ, sau đó nghiêng đầu nghĩ cách: "Phải làm sao đề đối phó hắn?"Đây là sông lớn, cho dù mình biết bơi, sợ là thể trọng của Tiểu Mỹ cũng không thể bơi được.
26 Sự thật chứng minh, xung quanh thuyền hoa, nhiệt độ lạnh lẽo bao phủ khắp nơi, không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Bắt đầu từ ngày đó, tâm tình của Lân Xuyên dường như không có tốt lên, trực tiếp bắt Mặc Ngưng Sơ nhỏ bé từ trong phòng ra ngoài, lấy dây thừng cột ngang eo nàng ở cột buồm phía cuối mạn thuyền phơi nắng gió, giống như đối đãi với sủng vật.
27 Trước khi đến Hoa Điền Bắc, thuyền cập vào một cảng ven sông, bổ sung thêm lương thực và nước uống. Thuyền lui tới cảng không hề thiếu. Nhưng thuyền hoa đẹp đẽ quý giá như của Lân Xuyên thì lại không nhiều lắm, hấp dẫn nhiều người chú ý.
28 Gương mặt đen của Thường Tự cũng không có tác dụng, Công tử Tịch lịch sự lại cố chấp, cẩm y đơn bạc không ngại phiền vướng mắc với hắc diện quân. Lời nói không nhanh không chậm, lại cười ôn hòa, thuyền lớn của hắn tuy không đẹp bằng thuyền hoa, nhưng mười phần quý phái, mà sau hắn còn có hai người hầu, bên cạnh thuyền lớn còn có mấy chục người cung kính khoanh tay đứng thẳng.
29 Một cái giường thấp phong cách cổ xưa được đặt ở trong phòng, trên đó có nệm nhung êm ái, Lân Xuyên mím môi ngồi dựa trên ghế chủ, Công tử Tịch hữu lễ ngồi phía đối diện, nữ nhân đi theo cũng lập tức ngồi ở bên cạnh hắn, cử chỉ tao nhã, mỗi câu đều thỏa đáng giữ lễ, môi đỏ mọng, đầy tự tin.
30 Lân Xuyên chính là người như vậy, cho dù là nói dối cũng đường hoàng mà nói, không để lại tí sơ hở gì cho người khác nhận ra, làm cho người ta không cách nào hoài nghi.
31 Vi Lộ công chúa lần đầu tiên bị chọc tức đến như vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hơn nửa ngày mới trấn định lại, thật lâu sau trên môi mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Tiểu muội muội, muội cũng thật là biết cách nói đùa, tỷ tỷ ta nhiều lắm là hơn muội vài tuổi thôi, tại sao lại châm chích muội được?"Mặc Ngưng Sơ mở to mắt vô tội, cực kỳ khiêm tốn hỏi: "Thật sự chỉ hơn vài tuổi thôi sao? Không phải là hơn vài chục tuổi à?"Gân xanh trên trán của Vi Lộ bắt đầu giật mạnh, nhưng việc khiến nàng ta tức nhất chính là ngay cả công tử Tịch cũng không kìm chế được nở nụ cười.
32 Mưa lớn bao phủ khắp cả trời đất, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, va chạm xuống mặt đất kêu vang. Mưa to gió lớn, cho dù có ô và kiệu, Mặc Ngưng Sơ cũng bị ướt hơn phân nửa, trên tóc đều là nước, giày hoa cũng thấm đầy nước.
33 Nhìn thấy Tiểu Mỹ ngày càng gần, nếu hiện tại lập tức trở về phòng thì sẽ chạm mặt với nàng. Chưởng quầy có nói muốn đến Ô Viện là phải đi dọc theo hành lang phía trước, bước vào gian phòng có mành châu kia là có thể tránh được phiền toái này.
34 Vi Lộ công chúa không thể hiểu được vì sao ngay cả Tịch cũng thiên vị tiểu nha đầu này, điều này khiến cho nàng không thể chấp nhận được. Nghiến răng nghiến lợi nhìn Mặc Ngưng Sơ, hai người bên cạnh cũng đang yên tĩnh đến đáng sợ, nàng hừ một tiếng, lại cầm ly rượu lên, đưa tới trước mặt Mặc Ngưng Sơ "Muội muội, cho dù là thân thể không khỏe, chỉ là tỷ tỷ mời muội ly rượu này, xem như đã coi muội là muội muội của mình, nếu muội không uống, e là có chút không tôn trọng tỷ rồi.
35 Từng bước tiến về phía trước đầy gian nan, Mặc Ngưng Sơ vừa đi vừa kéo nam nhân cơ hồ cao hơn mình những hai cái đầu quả thật là bước sau khó khăn hơn bước trước, không dễ dàng gì đem cái người say này về phòng, cả người nàng đã mệt thở hồng hộc, đêm mưa lạnh như vậy mà cũng có thể chảy ra mồ hôi.
36 "Đừng mà" Mặc Ngưng Sơ run rẩy nói ra hai chữ, lại bị chặn lại bởi nụ hôn của hắn. Ngón tay nóng bỏng xuyên qua bụng dưới mềm mại, che kín hoa viên bí mật.
37 ". . . . Lân Xuyên, Lân Xuyên, ngươi say rồi. . . . Người ngươi muốn không phải ta, ta. . . . " Mặc Ngưng Sơ như muốn khóc, nói chuyện xen lẫn nghẹn ngào hỗn loạn, đứt quãng.
38 Trong không gian chỉ còn tiếng hít thở nặng nề, Mặc Ngưng Sơ bị ngón tay kia kéo theo, đốt lên ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt toàn bộ không sót thứ gì.
39 Mặc Ngưng Sơ mờ mịt nghiêng đầu, trên lông mi vẫn còn đọng lại vài giọt nước, run rẩy như muốn rơi xuống. "Thư thái rồi, đi ngủ thôi. " Lân Xuyên như đang nói một chuyện hết sức bình thường, cánh tay hắn ôm lấy nàng, thay nàng lau đi mồ hôi thân thể, rồi phủ chăn che kín nàng.
40 Bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, cuối cùng Lân Xuyên bên cạnh cũng truyền đến tiếng hít thở đều đặn, mắt đang nhắm chặt của Mặc Ngưng Sơ phút chốc mở ra.