61 "Cái khác?" Mặc Liên Thành trừng mắt, đột nhiên nghĩ tới một chuyện vô cùng không tốt, mạnh mẽ cuộn tay áo của Mặc Ngưng Sơ lên cao, thời điểm nhìn thấy viên thủ cung sa đỏ như máu kia, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm "Cái khác là cái gì?""Cho dù có là người giàu có đi nữa thì cũng phải kiếm tiền từng chút từng chút một.
62 Thời điểm Mặc Ngưng Sơ mới vừa bị "sung quân" đến Lê Thành, liền nghe nói Hoa Điền Bắc gieo trồng một rừng hoa đào rất lớn, mỗi mùa hoa đào nở thì đẹp không gì sánh nổi.
63 Hiếm khi Mặc Liên Thành cho Mặc Ngưng Sơ ra ngoài, giao tình của hắn và Du Tử Tu không ít, thậm chí còn thân thiết hơn so với công tử Tịch. Lúc trước Mặc Ngưng Sơ không biết hắn và những người nhà mình lại quen biết nhau, về sau biết rõ, cũng tự giễu mình là một đứa ngu ngốc, trốn một mình trở về Lê Thành, không bao giờ quan tâm chuyện bên ngoài nữa.
64 Lân Xuyên đứng ở trong ánh mặt trời màu vàng, hồ nước xanh bên cạnh gợn sóng lăn tăn, hắn mặc áo màu xanh dương nhạt, tựa hồ cũng chỉ có một mình hắn, thong thả mà đi tới bên cạnh nàng.
65 Hắn cởi áo khoác xuống, quăng chúng vào trong bụi cỏ, sau đó đặt Mặc Ngưng Sơ ở trên quần áo mềm, hương thơm của cỏ bao vây bọn họ, bốn phía còn có hoa dại nở ra mùi thơm ngào ngạt, bao phủ bọn họ ở trong góc người bên ngoài không thể nhìn thấy, ngăn cách với thế giới bên ngoài, giống như bí mật bị giấu đi.
66 Mặc Liên Thành ngây cả người, "Lạc đường? Làm sao có thể. . . . . "Mặc Ngưng Sơ cũng không muốn nhiều lời, nàng hiện tại mệt mỏi kiệt sức, giống như là hơi sức toàn thân đều bị rút sạch , lúc nàng đang muốn kéo ca ca mình trở về trạch viện, cũng vô tình thấy được một người ở phía sau hắn—— Du Tử Tu.
67 Tiểu Mỹ bị điểm huyệt, té ở mép giường, giống như là ngủ thiếp đi. Mặc Ngưng Sơ vốn có thể không đi, nàng chỉ cần lớn tiếng kêu lên hai tiếng, Mặc Liên Thành sẽ lập tức chạy tới, đem nữ nhân này đuổi ra ngoài.
68 Cảnh tượng như thế này, vốn là chuyện mà Mặc Ngưng Sơ chờ mong đến cỡ nào, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy không có chút gì gọi là vui vẻ. "Du Tử Tu, này đã là chuyện của trước kia, huynh có thể đem nó quên đi, bên cạnh huynh đã có một nữ nhân xinh đẹp, huynh cần gì phải làm vậy?" Nàng giãy giụa, nhưng hắn siết quá chặt , nàng giãy mãi vẫn không thoát được.
69 Mặc Ngưng Sơ lại mờ mịt bị đưa về nhà, chỉ là lần này là Du Tử Tu tự mình đưa nàng về, nàng không có gặp lại hoa hải đường mặt xấu kia, có lẽ là nàng thấy Du Tử Tu ôm mình, nên đã ấm ức trốn đi chỗ khác.
70 Khi Mặc Ngưng Sơ tỉnh lại, liền viết một phong thư, nội dung trong đó là cự tuyệt đề nghị của Du Tử Tu, để cho hắn triệt để hết hi vọng. Nàng bày tỏ hoàn toàn ý nghĩ của mình, nàng không muốn liên lụy người nhà.
71 Cuối cùng cũng đuổi kịp trước khi Du Tử Tu gặp Mặc Liên Thành. Dừng lại ngay trước cửa trạch viện Mặc gia, lúc hắn sắp bước vào cửa, Hải Đường nhanh chóng đem Mặc Ngưng Sơ đặt ngay trước lối đi của hắn, ngăn cản hắn làm chuyện ngu ngốc.
72 Một đêm kia Mặc Ngưng Sơ đã thành tiêu điểm của mọi người, bởi vì nữ tử chưa gả mà xuất đầu lộ diện thì không tốt lắm, Mặc Ngưng Sơ ngồi một mình ở chỗ của nữ tử, chung quanh có tấm màn che, có lẽ từ miệng gã sai vặt ra ra vào vào đưa đồ ăn tất cả mọi người đều có thể biết, đó là một tiểu mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc.
73 Mặc Ngưng Sơ bị sợ giật mình. Ngay trước môi khoảng 2cm là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, tóc của hắn đen dài rũ xuống, bởi vì cúi người, hơn một nửa tóc hắn đều rơi vào trong nước, khí nóng mờ mịt, say rượu khiến cho tầm mắt nàng mơ hồ, nhưng vẫn cảm giác được hơi thở bức người kia đang nặng nề phun ở trên mặt của nàng, không hề bỏ sót.
74 "Bây giờ ngươi đã biết ta là ai? Quả đào thối. . . . . " Thanh âm Lân Xuyên ám ách, cúi người ở bên cổ mềm mại của nàng, mút vào da thịt nàng. Hô hấp Mặc Ngưng Sơ cứng ngắc , tóc hắn rơi vào giữa mũi nàng, có mùi thơm nhàn nhạt thuộc về hắn.
75 Mặc Liên Thành vẫn có chút lo lắng uội muội. Mặc Ngưng Sơ có tiếng say rượu làm loạn ở bổn gia, luôn luôn xảy ra những chuyện không ngờ tới, chỉ sợ Tiểu Mỹ không can ngăn nổi tiểu nha đầu này.
76 Mặc Ngưng Sơ ở trong xe ngựa đang lay động di chuyển mà tỉnh lại, bởi vì say rượu, sắc mặt nàng xanh mét, vô cùng không thoải mái núp trong chăn, toàn thân đau nhức.
77 Kinh thành cách Hoa Điền Bắc hơn một ngàn dặm đường, đi đường bộ nhanh hơn đi đường thủy, nhưng lại không dễ đi bằng đường thủy, trèo đèo lội suối, lại còn đi qua mấy đỉnh núi xốc nảy.
78 "Hoàng thượng rời triều cả tháng, chỉ sợ đã sớm phát hiện, giấy gói không nổi lửa, chung quy một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện, Mặc gia chỉ cần làm xong bổn phận là được.
79 Mặc Ngưng Sơ muốn há mồm bảo nữ nhân òm sòm này cút ra ngoài, nhưng vừa há miệng cổ họng lại khô khốc, khàn khàn đau đớn. Bệnh của nàng thật sự là rất nặng, ngay cả đầu óc cũng là mơ mơ màng màng không tỉnh táo.
80 Bên trong nhà một mảnh kinh sợ, sau khi yên tĩnh, chính là một mảnh luống cuống tay chân dập đầu quỳ xuống đất, Phong Nhược Lan cắn răng, hết sức không cam lòng dùng khóe mắt liếc nhìn Mặc Ngưng Sơ trên giường, theo mọi người cùng nhau quỳ xuống.