121 "Ái khanh tinh thông âm luật, vừa rồi Quý Phi của trẫm khiêu vũ một khúc U Liên phú cực kỳ xinh đẹp, đáng tiếc ngươi lại không thể nhìn thấy, thật là đáng tiếc.
122 Lúc này Mặc Ngưng Sơ còn đang ra sức giãy dụa năm ngón tay hắn chế trụ nàng, phí sức muốn rút từng ngón từng ngón gông cùm xiềng xích của hắn ra, hắn lại đột nhiên nói một câu như vậy, làm cho động tác của nàng hoàn toàn cứng đờ như bị sét đánh.
123 Công tử Tịch sửng sốt, sau đó liền buông tiếng thở dài: "Cửu vương gia. "Từ trên cơ thể người đang đi tới tỏa ra một cỗ hơi thở nồng đậm, hòa lẫn với hương rượu còn vương lại trong bữa tiệc, cộng thêm một chút khí chất thâm trầm kín đáo.
124 Mặc Ngưng Sơ hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên ôm bụng, mày nhíu lại một chỗ, vô cùng khổ sở: "Ưm. . . . . Ta, ta đau quá. . . . . còn muốn đi.
125 Trong mắt Nạp Lan Lân nổi lên tiếu ý không thể khắc chế được, sau đó đưa tay nắm được gò má của nàng: "Vậy bây giờ thì sao? Cũng bị phân dính?"Mặc Ngưng Sơ cười gượng hai tiếng, bóp cổ tay của hắn một cái, muốn mượn cớ uống nước, tạm thời tránh né cái vấn đề này, lại bị hắn chặn ngang kéo vào trong ngực.
126 Mặc Ngưng Sơ tràn đầy lòng tin bắt tay vào điều tra về chuyện của Mặc gia, nếu như theo lời Lân Xuyên nói, tất cả chứng cớ đều chỉ về hướng Mặc gia, ngay cả chính nàng, muốn phản bác, cũng khó khăn như muốn hô hấp trong lúc chết chìm.
127 . . . . Có một ngày, nàng sẽ biết được là thiếu ta bao nhiêu. . . . Cả đời này, nàng đừng hòng. . . . . Những lời kia vẫn còn rù rì bên tai, hắn đứng ở chỗ tối, ngoắc tay, muốn nắm lấy tay nàng đi vào trong bóng tối sâu thẳm của hắn.
128 Nạp Lan Lân nhìn lướt qua Mặc Ngưng Sơ ở bên cạnh, sau đó kéo nàng về phía sau mình, nói với Ninh thái hậu "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu nương nương vạn phúc.
129 "Này là làm sao?" Thanh âm của hắn giống cây roi, tùy theo đợi quất nàng. "Ta không cẩn thận dập đầu. . . . . "". . . . . ""Ta chính là ngủ quá say, sau đó không có chú ý tới cạnh góc giường quý phi, không cẩn thận liền.
130 Chuyện Ngưng phi nương nương được bệ hạ sủng ái nhất muốn về nhà mẹ đẻ thăm bố mẹ lập tức được truyền ra, mà lúc trước không lâu, Quý Phi nương nương từng ở trên cao cũng bị đày đi lãnh thổ quốc gia nuốt độc tự sát ở trên đường, sản nghiệp Phong gia bị niêm phong, quét sạch gọn gàng.
131 Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc trang điểm xong, thoát kh gongỏi cùm xiềng xích hết hôn lại cắn của Đại ma vương, được Tiểu Mỹ nâng đỡ đi đến bên cạnh kiệu, theo lễ nghi, nàng nên đưa mắt nhìn Đại ma vương thần thái sáng láng đi vào triều.
132 Đội ngũ chậm rãi dừng lại trước cửa lớn Mặc gia, cửa gỗ đen như mực đóng chặt, một bộ giống như đóng cửa không tiếp khách. Mặc Ngưng Sơ 囧 囧, đây là chuyện đã sớm dự đoán được, chỉ là ngay cả các ca ca sủng nàng nhất cũng không có cách nào lọt lưới, lặng lẽ ra ngoài nhận nàng sao.
133 Một câu nói này cũng không lớn tiếng, nhưng lúc này Mặc gia an tĩnh như vậy, Mặc Ngưng Sơ thầm nói nhỏ cứ thế xông thẳng vào lỗ tai Mặc phụ, lập tức nổi giận, vẻ mặt hắn vốn giận dữ giờ lại càng đen kịt, cái gậy trong tay run run chỉ thẳng vào Mặc Ngưng Sơ: " ngươi, cái đồ nữ nhi bất hiếu nhà ngươi! ! !"Mặc Ngưng Sơ dứt khoát đứng lên, vừa an ủi mẫu thân sắc mặt trắng bệch, vừa lớn tiếng nói: " phụ thân, chẳng lẽ ngài thật sự cho rằng, nếu như bệ hạ dễ dàng bị một cái hậu phi nho nhỏ như ta thuyết phục, thiên hạ này, chẳng lẽ hắn còn có thể bảo vệ nổi sao?"Lời vừa nói ra, một phòng yên tĩnh.
134 Đối với cái tên "công tử Tịch" này, Mặc Ngưng Sơ nhạy cảm đến nỗi nổi da gà. Lúc còn nhỏ, thì không giờ phút nào không bị cái cơn ác mộng này quấn lấy, hắn tìm nàng khắp thiên hạ, cố chấp khiến người ta sợ hãi, thậm chí có một khoảng thời gian dài, tỉnh lại từ trong mộng, bởi vì trong mộng, hắn đúng là âm hồn bất tán biến thành quỷ dữ tợn, nàng chạy đến đâu, hắn đuổi kịp đến đó, chặn nàng lại hỏi, khúc nhạc đó là do ai viết.
135 Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Là ta tò mò, lén công tử Tịnh lấy bản nhạc sao chép, sở dĩ ta giấu là vì chuyện này không quang minh chính đại gì, đó là lí do đệ phải giữ bí mật cho ta, tiểu Li, đệ không được nói ra một chữ.
136 Đêm lạnh như nước. “Bệ hạ. ” Thường Tự nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Dừng một chút, rồi lặng yên đi lên phía trước, phủ thêm một tấm chăn mỏng lên người đàn ông trong Ngự thư phòng, lại bưng lên một chén canh nấm tuyết nấu đường phèn, nhẹ nhàng đặt ở trên góc bàn viết.
137 Mặc Chuẩn Du sững sờ, Tử Uyển xoay người liền muốn đi, hắn nghiêng người chắn trước mặt của nàng, Tử Uyển không muốn để ý đến hắn, lại bị hắn bắt được cổ tay.
138 "Ta đi hậu viện, nhưng không có nhìn thấy nàng, đang muốn đi nơi khác tìm kiếm, gặp gỡ một gia phó, nàng nói, Tiểu Sơ đang ở trong hậu viện, ta liền quay trở về.
139 Lúc Mặc Ngưng Sơ đẩy cửa phòng ra, Mặc Huyền an tĩnh tựa trên ghế thái sư phủ nệm êm, trong tay còn cầm một quyển sách chưa xem xong. Xung quanh thắp mấy ngọn nến nhỏ, đốt cũng sắp gần đến chân, một đoạn ngắn, chỉ còn lại đầu dây ở ngọn nến cháy le lói không tắt.
140 Vừa dứt lời, đám người liền cảm thấy như có một cơn gió mạnh thổi ập đến, dùng sức mạnh vô hình đẩy bọn họ ra xa, cách thư phòng đến tám trượng, mà Tiểu Mỹ vừa kêu lên một tiếng, thân thể đã đứng trước cửa, nghe phân phó, lập tức chạy nhanh đi chuẩn bị các đồ dùng tiểu chủ tử cần.