41 Beta: Lam Dương
“À. . . Chừng nào thì anh nước chanh lên sân khấu?” Tiểu Thỏ gật đầu, tiếp tục hỏi.
“. . . . . ” Thầy giáo Triệu lộ vẻ mặt không biết nói gì, quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi: “Cô bé, trong mắt em chỉ có mỗi anh nước chanh nhà em thôi sao?”
“Vâng.
42 Beta: Dương Lam
“Một lát nữa em lên sân khấu từ bên kia, bên kia có bậc thang, em có thấy không?” Thầy Triệu có phần không yên tâm, chỉ lại vị trí trên sân khấu, dặn dò Tiểu Thỏ.
43 Người dẫn chương trình đứng bên cạnh, nhìn một màn này, không khỏi ngẩn người.
Chuyện này. . . Chuyện này hình như đâu có giống như lúc diễn tập. .
44 Địch Thi Vũ đã biểu diễn xong tiết mục, từ phía trước sân khấu đi về sau hậu sân khấu, cũng không đi theo các bạn cùng lớp khác cùng nhau trở về chỗ ngồi, mà là chờ Trình Chi Ngôn bọn họ biểu diễn.
45 Dương Giai Di cười híp mắt ngồi xổm xuống, đưa tay chọc đầu Tiểu Thỏ một cái, sau đó túm cánh tay Tiểu Thỏ nghiêng người hôn một cái lên gương mặt mềm mại của cô nói: “Thoạt nhìn thì đáng yêu.
46 Editor: Linh Ngọc
“Anh ấy không biết nhưng anh biết. ” Dương Giai Di đưa tay ra cản đường bọn họ, cười hì hì nói với Tiểu Thỏ, “Sau này có cái gì không biết, cứ trực tiếp hỏi anh?”
“.
47 Editor: Linh Ngọc
Lễ Giáng Sinh qua không bao lâu thì nghênh đón Nguyên Đán năm 1998, lại qua hơn một tháng thì đón tết âm lịch.
Tới gần tết âm lịch, cha Tiểu Thỏ vẫn luôn trong bộ đội rốt cục cũng trở về thăm gia đình.
48 Editor: Linh Ngọc
Tiểu Thỏ nghe cứ như vậy thì mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Ánh sáng xuyên qua bức màn màu xám, trên vật dụng trong nhà nhàn nhạt bóng mờ.
49 Editor: Linh Ngọc
Sau khi nằm trong chăn suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Trình Chi Ngôn cũng cho phép Tiểu Thỏ rời giường.
Đến khi rửa mặt và ăn sáng xong.
50 Ba Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút sau đó đưa tay sờ râu trên mặt mình, nhịn không được cười cười.
Mẹ Tiểu Thỏ đi tới từ phía sau, nhìn cách ăn mặc con gái nhà mình, cười nói: "A, hôm nay Tiểu Thỏ hình như trắng hơn một chút.
51 Buổi tối Trình Chi Ngôn thay quần áo xong, thì đi theo ba mẹ mình đến nhà Tiểu Thỏ, mở cửa ra chính là mẹ Tiểu Thỏ -- Chu Linh.
"Oa, Tiểu Thỏ đâu?" Câu nói đầu tiên Chu Nguyệt vào cửa là nhìn bà ấy hỏi: "Mấy ngày không thấy Tiểu Thỏ tới nhà của tôi, Ngôn Ngôn đã nhớ nó rồi.
52 Ba Tiểu Thỏ cười đưa tay vỗ bả vai Trình Chi Ngôn, giọng nói trầm ấm: " Nghe Tiểu Thỏ nói, chờ sau này nó trưởng thành muốn gả cho cậu, đến lúc đó cậu cần phải đối với nó thật tốt.
53 Trình Chi Ngôn nhận được ánh mắt của mẹ mình, hơi có chút bất đắc dĩ.
Anh yên lặng chốc lát, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, ngồi xổm xuống, đôi bàn tay trắng nõn nâng khuôn mặt tròn của Tiểu Thỏ lên, trên mặt của cô đều là nước mắt, rơi vào trong lòng bàn tay có một chút cảm giác lạnh lẽo.
54 Thực ra quà tặng vốn nên là ở ngày sinh nhật Tiểu Thỏ mới mở ra, tiếc là, cô gái nhỏ căn bản là chờ không được, mỗi ngày chỉ cần vừa thấy Trình Chi Ngôn là ồn ào muốn mở quà tặng ra.
55 “Vâng ạ. ” Tiểu Thỏ buồn chán chống cằm nhìn mưa ngoài cửa sổ, chu miệng nói nhỏ: “Chủ nhật tốt đẹp cũng không thể ra ngoài chơi, chỉ có thể ngẩn ngơ ở nhà, thật nhàm chán.
56 “Nói con cũng không hiểu đâu. ”Mẹ Tiểu Thỏ sờ đầu Tiểu Thỏ, sau đó mở cửa đi vào bên trong.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, nói cho con biết. . . ”Tiểu Thỏ đi phía sau mẹ, vừa quấn quít bà vừa cằn nhằn.
57 Trời mưa gián đoạn như vậy qua một thời gian cuối cùng mặt trời cũng xuất hiện mấy ngày.
Tiểu Thỏ vô cùng cao hứng túm anh nước chanh ra ngoài chơi đùa một chuyến, trở về ăn cơm chiều sau đó tắm xong thì ngã xuống giường ngủ say.
58 Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mẹ Tiểu Thỏ, nghe bà nói những lời này nhịn không được cũng đỏ hốc mắt.
Nhớ tới Tiểu Thỏ, anh nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía phòng mình trên lầu.
59 Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng động hoảng loạn lên cầu thang, nhưng mà cuối cùng tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng của anh.
Trong phòng ngủ Trình Chi Ngôn chỉ có một cái đèn bàn tỏa ra ánh sáng yếu ớt trên tủ đầu giường, mà anh ôm Tiểu Thỏ đang khóc to, giống như là ngồi ở ranh giới vũ trụ trống trải lại đen tối, tay nhỏ giơ ra giống như là hứng được nước rơi xuống.
60 “Vẫn là không nên. . . ”Mẹ Tiểu Thỏ lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào nói: "Xin phép ở nhà rảnh rỗi lại càng thương tâm, không bằng đi làm một chút, có lẽ bận bịu quá sẽ quên.