81 Sáng sớm hôm sau, từ phương Đông xa xôi, mặt trời đỏ rực chậm rãi leo lên bầu trời, những tia nắng đầu tiên xuyên qua, ráng ngũ sắc đầy trời, báo hiệu một ngày mới tốt lành.
82 “ Cút. . . Không cho ngươi gặp mặt ta. ” Mới sáng sớm, từ trong phòng đã vang lên tiếng rống to do thẹn quá thành giận, Thương Lung Tình nhìn thân thể đầy dấu vết bầm đen, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, hắn coi nàng là cái gì? Thế nào lại biến thành như vậy?
“ Ách, Lung nhi, ta sai rồi, nàng đừng nóng giận nữa, được không?” Đông Phương Dịch Hàn nhận lấy sai lầm, bày ra vẻ mặt đáng thương, mắt long lanh nhìn nàng, lúc nàng chỉ lo nổi giận, không chú ý tới hắn, lại hiện ra một nụ cười vui vẻ, mãn nguyện.
83 “Lý Trắc phi rất hy vọng Vương gia hưu bản phi, đúng không? Vậy không bằng cho ngươi làm thay thì thế nào?” Thương Lung Tình cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục uống trà nhàn nhạt nói, ý giết chóc thoáng qua trong đôi mắt.
84 Lúc Đông Phương Dịch Hàn đi vào trong phòng, thì nhìn thấy Thương Lung Tình đang nằm trên giường nệm nghỉ ngơi, hắn bước tới nhẹ nhàng, ngồi khom người xuống, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn mặt nàng, vẻ mặt càng trở nên dịu dàng và nuông chiều hơn, nhịn không được cúi đầu mà hôn nhẹ lên trán nàng.
85 “Đi xem hoàng cung? Có chuyện gì sao?” Thương Lung Tình nhíu mày, thản nhiên hỏi, dường như nàng đã quên rằng bản thân còn đang dựa vào trong lòng hắn.
86 Trong hoàng cung, sức sống tràn trề, cảnh sắc vui tươi, đại điện hoàng cung nối dài thành một đường thẳng tắp, hai bên có đủ loại hoa cỏ màu sắc rực rỡ.
87 “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, nói việc chính sự đi. ” Đông Phương Dịch Hàn chăm chú nhìn Thương Lung Tình, sợ nàng không kiễn nhẫn mà bỏ đi trước, chỉ có thể lên tiếng ngăn lại tiếng cười huyên náo của Đông Phương Ngạo.
88 “Tiểu thư, người đã đến rồi. ” Mục Tinh nhìn thấy Thương Lung Tình đã đến, có hơi kích động nói. Đoàn đội của bọn họ đãm bắt đầu nhận nhiệm vụ, có thể nói là vô cùng thuận lợi, nhưng ngày hôm qua lại nhận được một nhiệm vụ kỳ lạ, chính hắn cũng cảm thấy lẫn lộn, đành phải tìm Thương Lung Tình đến làm chủ.
89 Editor: Diệp Thư Khinh – DĐLQĐ
“ Nàng cứ ngủ trước, ta sẽ không làm phiền đâu, ta chỉ muốn nhìn thấy nàng ngủ. ” Đông Phương Dịch Hàn cười với vẻ ranh mãnh, đôi mắt chứa tình cảm dịu dàng nhìn Thương Lung Tình, nhẹ nhàng nói.
90 Editor: Diệp Thư Khinh – DĐLQĐ
“ Chàng không sợ chí hướng của thiếp khác chàng sao?” Thương Lung Tình có hơi kinh ngạc khi Đông Phương Dịch Hàn tin tưởng nàng như vậy, không rõ trong lòng là vui hay buồn, mở miệng cũng không lưu tình mà trêu ghẹo.
91 Editor: Linhly
“ Hàn, muội muội ngốc kia của ta lại bị người lừa, không biết nghe được tin túc từ đâu đến, nói cái gì chỉ cần nàng thúc dục cổ độc trong cơ thể, ngươi sẽ chủ động đi tìm nàng kết hợp, là có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng ấy, kết quả là nàng thừa dịp lúc ta không chú ý, thật sự đi thúc dục cổ độc kia trưởng thành, ta thật muốn bóp chết nàng, may mà ngươi không có việc gì.
92 Edit: Tử Liên Hoa 1612
“Không có việc gì, là chúng ta đến sớm, ngươi chính là người sáng lập ra Kỳ Minh sao?” Hướng Tam có chút kinh ngạc nhìn Mục Tinh, không ngờ người này còn trẻ như vậy mà lại huấn luyện tập thể xuất sắc như thế.
93 Edit: Tử Liên Hoa 1612
“A, ta đây cũng không dám tự ý quyết định, phải xin ý kiến mới được” Mục Tinh khách khí nói, nghĩ rằng tuy tiểu thư ở chỗ này nhưng cũng phải chờ nàng đồng ý mới được.
94 Edit: Tử Liên Hoa 1612
“Khụ, đương nhiên, nhưng mà rất ngạc nhiên. . . ” Hướng Tam không chuyển mắt nhìn chằm chằm Thương Lung Tình, giống như sợ Thương Lung Tình là giả mạo.
95 Edit: Tử Liên Hoa 1612
“Huynh cứ tin tưởng ta như vậy, không sợ thất vọng sao?” Trong mắt Thương Lung Tình thoáng qua một chút kinh ngạc, không ngờ Đông Phương Dịch Hàn này lại tin tưởng nàng như vậy, muốn cho nàng chỉ dẫn đội ngũ của hắn, điều này có thể nói là hắn xếp nàng vào hàng ngũ những người mình tin tưởng không?
“Vì sao không tin? Nàng là nương tử của ta, không tin nàng thì còn tín ai?” Đông Phương Dịch Hàn vẻ mặt kiên định, giọng điệu chắc chắn nhìn nàng nói, ánh mắt khóa chặt nàng, thâm tình ngóng nhìn.
96 Edit: Tử Liên Hoa 1612
“Chàng thấy thế nào?” Thương Lung Tình nhíu mày, nhìn hắn nói, trong mắt thoáng qua một chút trêu tức. Nàng muốn xem thử phải trêu chọc công chúa ngu ngốc kia tới trình độ nào mới ra tay.
97 Edit: Tử Liên Hoa 1612
“Ừm, nương tử nói phải, hơn nữa dù thế nào nàng ta cũng không liên quan tới chúng ta. . . . ” Đông Phương Dịch Hàn cực kỳ phối hợp gật đầu, còn phun thêm một câu nữa khiến Nam Cung Nguyệt càng thêm tức giận không thôi.
98 Edit: Tử Liên Hoa 1612
“Để ý nàng ta làm gì? Nàng ta không thức thời như vậy, cũng đừng trách ta vô tình, đâu cần lúc nào cũng phải nể mặt ca ca nàng ta.
99 Edit: Tử Liên Hoa 1612
“Đương nhiên sẽ không, làm sao nói là vẽ vời thêm chuyện chứ?” Đông Phương Dịch Hàn nở nụ cười nghiêm túc nói. Ở trong lòng hắn, không có chuyện gì mà nàng không biết đến, hơn nữa, hắn cũng tin tưởng lấy cơ trí của nàng nhất định có thể giúp được hắn.
100 Edit: Tử Liên Hoa 1612
“A, đại ca đại tẩu, cuối cùng hai người cũng đến đây, ta chờ hai người thật lâu. . . . ” Đông Phương Ngạo ngồi trước bàn sách ở ngự thư phòng, vừa thấy hai người Đông Phương Dịch Hàn tiến vào, cao hứng xông tới.