61 Bao nhiêu ý nghĩ đang quay cuồng trong óc thì lão già tàn tật đã đáp xuống bên tảng đá nơi chỗ Đỗ Duy Sinh đang đứng. Hai người chỉ cách nhau ba bốn thước.
62 Quân Vũ lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn thấy xung quanh mình toàn những cao thủ võ lâm đứng đầy. Dưới góc cây chàng đang đứng cũng có bảy tám người tay cầm vũ khí sáng ngời, đôi mắt láo liên nhìn mọi người.
63 Mạc Luân thét lớn một tiếng vận nội công xông mạnh lên trước, phất tay áo một cái, đánh rơi luôn cả ba viên Kim Hoàn đang bắn vun vút đến. Lão vừa chạm nội lực với Đằng Lôi, bị thương nội phủ, chưa phục hồi, giờ đây lại phải tụ cả nội gia chân lực dùng vào cái phất tay áo để đánh bạt ba viên Kim Hoàn của Đỗ Duy Sinh, nên bị động thương thế ở nội phủ, làm cho lão sau khi hạ xuống đất, phải thở dốc từng cơn.
64 Cư Nguyên Phát và Hồ Nam Bình chầm chậm bước đến bên mình Vương Hàn Tương, thấy sắc mặt ông này có vẻ lo lắng, tay hữu đang dí vào Mệnh Môn huyệt ở sau lưng Tô Hùng giúp chàng hành công.
65 Tô Hùng biến chiêu theo thế Mãn Thiên Kiếm Khí lẹ như chớp. Lằn kiếm bao kín cả người Quân Vũ. Tứ Kỳ phân cuộc trong Thiên Long bang trông thấy vừa kinh ngạc, vừa khen thầm.
66 Tô Hùng bước ra tới cửa đá, quay mặt lại cười ngạo nghễ, nói : - Đôi chân của ngươi, ta tao đã dùng Phất Huyệt Thủ Pháp, huyết khí không còn lưu thông.
67 Lam Tiểu Điệp chẳng để ý gì đến chưởng của chàng vừa đánh ra đó. Đến khi chưởng phong gần đánh trúng mình nàng, thì tự nhiên thấy nàng theo chưởng phong bay lên, tựa như bông gòn gặp gió vậy.
68 Trên nét mặt dàu dàu điểm một nụ cười đau khổ, Lý Thanh Loan nghèn nghẹn nói : - Muội biết rồi! Vũ ca sợ sau khi huynh ấy chết đi thì muội cũng chết theo, nên cố ý đối xử với muội như vậy.
69 Siêu Nguyên đại sư nghiêm giọng, nói : - Sư muội hãy tạm dừng tay, bây giờ đánh không lại họ đâu. Siêu Huệ thâu kiếm về, ngó bốn tỳ nữ đang án ngữ phía trước, cười khảy một tiếng, tra kiếm vào vỏ.
70 Vì nội công của Lam Tiểu Điệp rất thâm hậu, nên hấp lực rất mạnh. Đỗ Duy Sinh cảm thấy mình bị một luồng hấp lực hút qua một bên. Lão thất kinh đang muốn vận khí chống lại, thì luồng hấp lực bỗng trở nên dũng mãnh phi thường.
71 Kim Hoàn Nhị Lang Tô Hùng nhìn Bạch Vân Phi với đôi mắt đắc ý nói : - Thôi! Đến đây ba vị tạm dừng chân, đợi tôi đi khỏi mười trượng, tôi sẽ thả hắn. Bạch Vân Phi "hừ" một tiếng nói : - Ngươi là rắn rít, độc dữ, ta làm sao tin lời được.
72 Hạ Vân Phong thấy Tô Bằng Hải cầm ba cuốn Quy Nguyên mật tập trong tay động lòng tham, ý muốn cướp giật. Nên nghe Đỗ Duy Sinh nói, lão liền phụ họa ngay : - Đỗ lão huynh nói rất đúng! Chúng ta nơi đây có đủ các đại môn phái như Hoa Sơn, Nga Mi, Côn Luân, Tuyết Sơn, Điểm Thương.
73 Đỗ Duy Sinh nghiêm nét mặt, nói : - Hai vị đừng tranh luận một cách vô vị như vậy. Hạ huynh hãy hướng dẫn thi hành công việc thì tốt hơn. Hạ Vân Phong quay lại, nói : - Ba vị đạo trưởng của phái Côn Luân đã được Đỗ huynh thừa nhận, phụ trách hướng dẫn đi đoạt Quy Nguyên mật tập rồi, thì bần đạo cần gì phải hướng dẫn.
74 Lam Tiểu Điệp từ nhỏ đã được mẹ nàng truyền dạy rất nhiều môn võ học tuyệt kỹ, nhất là môn Huyền Công là môn võ công thượng thặng. Với môn đó, một người có tâm thành, xa hẳn tình cảm, tách rời dục vọng, thì có thể đi đến chỗ độc bá quần hùng, không ai thắng nổi.
75 Đệ nhất Phân cuộc chủ của Thiên Long bang Vương Hàn Tương, tay hữu vận sức đợi thế công của địch, tay trái đánh ra một chiêu kỳ tuyệt Lạc Nhật Sắc Vân ép lui Trương Hóa, đồng thời tung một cước buộc Trương Lạc phải tránh qua một bên.
76 Tô Bằng Hải đang đá vào chân phải của Ngọc Chánh Tử, thình lình biến thế quét ngang tránh khỏi thế kiếm Chánh Tử, rồi nhân đà đá thẳng đến Thông Linh đạo trưởng.
77 Mã Quân Vũ ném kiếm, ôm Phi Phụng, hành động ấy nhanh không tưởng. Thực ra tinh thần của Quân Vũ rất chuyên chú đến cử chỉ của Phi Phụng nên phản ứng mới nhanh lẹ như thế.
78 Bát Cánh Thần Ôn Đỗ Duy Sinh cười nhạt nói : - Việc riêng của nữ giới, tốt hơn Vương lão huynh đừng xen vào. Mạc Luân bỗng đưa tay lên tung mình bủa tới Đỗ Duy Sinh một chưởng, miệng hét lớn : - Đỗ huynh! Nên nghe nhiều mà nói ít.
79 Mã Quân Vũ nghe Phi Phụng nói đến đây, bất giác thở dài nói : - Tô cô nương đến đây không phải để cầu cứu, chẳng lẽ còn việc gì quan trọng hơn thế nữa sao? Tô Phi Phụng khẽ gật đầu, trên gương mặt tiều tụy chớm nở một nụ cưòi lạnh lẽo, cất giọng yếu ớt : - Mã tướng công! Tôi muốn người phải đối xử với Loan muội tốt hơn thế nữa.
80 Bỗng có một giọng kêu thất thanh : - Phụng tỷ tỷ! Tỷ tỷ đừng đi, muội còn nhiều lời muốn nói với tỷ. Mọi người nhìn theo hướng có tiếng gọi thì thấy Lý Thanh Loan phi thân tới lẹ như con chim én.