1 Bước ra khỏi thư viện thành phố trời đã tối, Thư Giao nhìn lên đồng hồ giật thót người, cô ham mê đọc sách đến nổi quên mất lời mẹ dặn. Hôm nay, mẹ cô phải về quê viếng mộ ba cô, nhưng mẹ cô không cho cô theo vì cô vẫn đang học.
2 Vầng dương chói lọi tỏa ánh sáng khắp nơi gieo rắc những tia nắng ấm áp, luồng sáng lớn dần và bao phủ cả một vùng trời. Tiếng chim hót vang khắp các cành cây ngọn cỏ, cô học sinh bé nhỏ Trần Thư Giao vận y phục học sinh vô cùng sạch sẽ tung tăng đến trường.
3 Thư Giao thức dậy từ sớm để đi giao báo, những ngày cô chỉ học buổi chiều hoặc được nghỉ cô sẽ đảm nhận thêm công việc giao báo. Mẹ Thư Giao cũng có nhận báo về bán, thành lập một sạp báo gần chợ.
4 Một ngày lại một ngày trôi qua đối với Thư Giao thật là không có nhiều vội vã cho lắm. Hôm nay, cũng là một ngày đẹp trời, Thư Giao sớm đã đến trường.
5 Sau cái ngày cuối tuần vừa vui vừa xui xẻo kia, Thư Giao lại bắt đầu học tập hăng say ột tuần mới. Tại sao nói vui, cái này còn có gì khác ngoài việc cô có mẹ làm cơm cho ăn, nhà cửa cũng do bà Hạnh quản luôn.
6 Chiếc xe rốt cuộc cũng dừng trước một nhà hàng, đây chính là một nhà hàng sang trọng. Thư Giao và Lan Thy cũng không lấy làm kinh ngạc cho lắm. Nhiều tiệc tùng và sinh nhật của Lan Thy, Lan Nguyệt vẫn thường được chú của Thư Giao tổ chức ở nhà hàng.
7 Ba ngày sau, Thư Giao vẫn đến trường bình thường. Đúng như lời Đại Vũ nói, cô không hề thấy sự xuất hiện của Đại Vũ quanh đây. Giống như chưa hề có sự tồn tại của anh quanh cô.
8 Một tuần nữa lại trôi qua, tiếng chuông đồng hồ báo thức vào sáng sớm vang lên. Thư Giao lờ đờ mở mắt đầu tóc rối bù. Cô đưa tay quờ quạng tìm mắt kính, Thư Giao không ngừng xoa xoa thái dương đau nhức.
9 Bầu trời u ám mang một màu ảm đạm, mây đen che kín bầu trời. Gió không ngừng thổi, lá cứ như vậy từng đợt rơi xào xạc. Ngoài đường bụi bay cuồn cuộn, nếu đi ngoài đường sẽ phải che chắn không ngừng để tránth bụi bay vào mắt.
10 Vẫn như thường ngày Thư Giao lồm cồm bò dậy, cô mò mẫm tìm mắt kính đeo vào rồi chuẩn bị mọi thứ để đến trường. Thư Giao hí hửng đạp xe đến trường. Con đường quen thuộc, hàng cây sao thẳng tắp cao vời vợi tạo thành một khúc đường rợp bóng cây.
11 Lan Thy cùng Thư Giao và Thiệu Dương chạy lanh quanh mấy vòng cũng trở về nhà. Ngoài trời, nắng tràn ngập một màu vàng rực báo hiệu một ngày nóng bức.
12 Một tuần sauTại sân bay, chuyến bay từ Hoa Kì về Việt Nam hạ cánh. Cả nhà Thiệu Dương cùng bà Thu Trân và Khương Hàn ra sân bay đón hai con người trở về.
13 Thư Giao cùng Lan Thy học xong một buổi sáng thì ai về nhà nấy. Có điều Lan Nguyệt không có ai cùng ở nhà liền đòi sang nhà Thư Giao. Thư Giao cũng không từ chối chăm sóc Lan Nguyệt, dù sao cả buổi chiều cô cũng rãnh có thể dẫn Lan Nguyệt đi chơi.
14 Ánh nắng chiều tà, xuyên qua nhánh cây chiếu từng tia yếu ớt lên khuôn mặt Đại Vũ cùng Thư Giao. Mỗi người một cảm xúc đứng cách nhau mấy bước. Đại Vũ mãnh liệt phủ nhận ý nghĩ của bản thân nhưng vừa nhìn thấy người xuất hiện cách bọn họ không xa, anh lại nổi lên một tia tức giận.
15 Thư Giao đến trường trong tình trạng tinh thần không phấn khởi cho lắm. Trên đường đi, đầu óc cô giống như choáng váng đến nơi vậy. Trong đầu lúc nào vang lên câu nói của Đại Vũ: “ Thời gian qua tôi rất nhớ em.
16 Nắng vàng ấm áp bao phủ cả bầu trời trong xanh. Những đám mây trắng phiêu bồng trôi lơ lửng trên nền trời xanh. Từng cơn gió lùa qua mang đến tư vị dịu nhẹ, thư thả khiến lòng người cũng muốn buông lỏng theo.
17 Trong phòng tập võ không ngừng vang lên tiếng người ngã trên mặt sàn. “Oạch, oạch…!”Người ta thấy một cô gái rất là khí thế vật đối thủ ngã hoành tráng trên sàn đấu.
18 Ánh nắng rực rỡ mang đến sự ấm áp. Những ngọn trúc đào đung đưa trong gió, thấp thoáng trong đám lá xanh rờn là những nụ hoa hồng hồng. Bên trong quán trà mang tên Trúc Đào có nhiều người đến đây thưởng thức trà chiều.
19 Trong gian phòng đặc biệt của Đỗ Hoàng nhất thời lâm vào trạng thái căng thẳng. Đàn em của Bùi Hoài không tự chủ đưa tay vào túi quần không biết là chuẩn bị rút ra binh khí gì.
20 Lan Thy cùng Đằng Triết đứng trước thang máy chờ đợi. Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, chờ một số người bên trong bước ra thì hai người họ mới bước vào.