1 Nếu một ngày nào đó, bạn bước vào tuổi mười sáu, lại phải đi trọ học xa nhà, thoát khỏi sự canh gác nghiêm ngặt của ba mẹ bạn, hẳn là bạn cũng được nghe những lời dặn dò kỹ lưỡng và vô vọng của các bậc sinh thành, hệt như trường hợp tôi ngày xưa.
2 Năm lớp mười là một năm lành mạnh và sáng sủa. Lòng tôi vô tư và thanh thản. Lớp tôi có khoảng một tá con gái, tôi chẳng thèm để mắt tới đứa nào. Tôi chỉ chơi với toàn bạn trai.
3 Phàm ở đời, không phải bao giờ con người ta cũng làm được mọi chuyện theo ý mình. Có những ước mơ cháy bỏng mà cả đời mình không bao giờ đạt tới. Lại có những chuyện mình ngán tới tận cổ mà vẫn phải bấm bụng lăn xả vào.
4 Sau sự kiện quái quỉ đó, Bá hỏi tôi:
- Bộ mày muốn đăng bài lên báo tường lắm hả?
- Ừ! - Tôi liếm môi, khẽ đáp.
Bá gật gù:
- Tao sẽ chỉ cho mày một cách.
5 Chuyện tôi "thương" nhỏ Hồng chẳng biết đứa nào trong bọn "xì" ra mà rốt cuộc "đương sự" biết được.
Một hôm, tôi đang tha thẩn trên đường về thì bị nhỏ Hồng đón đường.
6 Mối tình không cân sức giữa tôi với nhỏ Hồng có lẽ là sai lầm duy nhất của tôi năm lớp mười. Sau vụ đó, tôi thề không thèm nhìn mặt bất cứ đứa con gái nào trong lớp.
7 Sự dò hỏi của Bá khiến Ngữ chột dạ. Nó không dám ký bút hiệu Thanh Khương nữa.
Trên tờ báo tưng tháng kế tiếp, cái tên Thanh Khương biến mất, không kèn không trống.
8 Số thằng Ngữ là số xui. Kể từ hôm tôi hứa giúp nó, nhỏ Gia Khanh không quay xuống mượn đồ của tôi nữa. Gia Khanh mua một cây thước và một cục gôm. Nó kẻ rẹt rẹt.
9 Hòa lé lại vùng lên.
Sau một thời gian "bại liệt", nó bắt đầu gượng dậy và tập tễnh đi tiếp con đường tình dang dở. Nó có vẻ quyết tâm thực hiện lời hứa "trường kỳ" của mình.
10 Những bài thơ tống tình của Ngu Kha chẳng ép phê tí ti ông cụ nào. Ngữ chẳng hất cẳng nổi Hòa như lời nó quả quyết với tôi, mặc dù lần này nó không buồn ỡm bóng gió.
11 Sau ba ngày, tôi kéo Bá ra quán cà phê.
Trước đây, hồi học làm thơ, tôi đãi Ngữ cà phê đen. Bây giờ, học. . . yêu, tôi đãi Bá cà phê sữa. Tình yêu quan trọng hơn thơ ca gấp một tỉ lần, vì vậy tôi không ngại ngần dốc cạn túi ra cung phụng "sư phụ".
12 Chủ bút Ngu Kha đón nhận bài thơ của tôi với vẻ sửng sốt:
- Mày lại. . . quay về với thi ca?
Tôi làm bộ hiền lành:
- Ừ, tính tao vậy! Bao giờ tao cũng thích thơ hơn những thứ khác.
13 Ba tổ sư Xuân Diệu, Huy Cận và Hồ Dzếnh hẳn đã nghe thấy lời khẩn cầu tha thiết của tôi nên vào ngày tờ báo tường sắp lên khuôn, tôi tìm thấy trong xấp bản thảo Ngữ đưa bài thơ "Biết đến bao giờ" của tôi.
14 Sau tai nạn thảm khốc đó, tôi xìu như bún. Ngón đòn của Ngữ đã đánh tôi trọng thương. Tôi không còn hăng hái tấn công Gia Khanh nữa.
Trong những ngày đó, tôi không thèm nói chuyện với Ngữ.
15 Hai ngày sau, tôi và Bá lò dò đến nhà Gia Khanh. Lúc đó khoảng ba giờ chiều. Tôi nôn nao muốn đi sớm hơn, nhưng Bá cản. Nó bảo có tới sớm hơn cũng chẳng gặp được.
16 Tôi ra về lầm lũi.
Tôi đi như chạy trốn.
Khi nãy, trước vẻ mặt bàng hoàng của Gia Khanh, tôi đã không giải thích gì hết. Tôi không đủ sức lực để giải thích.
17 Trong những ngày ảm đạm đó, "giáo sư" Bá lúc nào cũng đi tò tò theo tôi. Tôi lang thang trong vườn, Bá cũng lang thang trong vườn. Tôi trèo lên cây mận, ngồi đu đưa trên nhánh cây cho đỡ buồn.
18 Lịch sử thường đi những bước rất kỳ cục, ít ai lường trước được. Có khi nó rẽ ngoặt một trăm tám mươi độ khiến mọi thứ tưởng đã trật tự bỗng chốc trở nên lộn tùng phèo.
19 Hôm liên hoan văn nghệ toàn trường cuối năm, tôi bất ngờ được lên sân khấu. Đúng là chuyện không mơ thấy nổi.
Đầu đuôi tại thằng Quang sún. Nó được phân công đóng vai tên đầy tớ trong vở hài kịch của lớp tôi.
20 Con sông chảy ngang thành phố quê tôi có một cái cồn nhô lên ở giữa dòng, mọc toàn dương liễu. Giữa khung cảnh hữu tình đó, người ta mở một quán nước.