41 Vô thanh vô thức Thư Giao đặt chân bước tới một ngôi nhà quen thuộc. Cô nhận ra đó là ngôi nhà cô đang sống, ngôi nhà cô đã ở từ nhỏ đến lớn tại sao không nhận ra được kia chứ.
42 Đỗ Hoàng đang ngồi trong phòng làm việc tại tòa nhà Giang Hoành. Hắn ngồi trầm tư một lúc lâu không biết là đang nghĩ đến chuyện gì.
43 Ngoài trời, thời tiết vô cùng đẹp. Bên trong căn phòng mà Thư Giao đang bị giam lỏng nói nó âm u thì không phải mà nói thoải mái cũng chẳng đúng.
44 Không gian trong phòng phút chốc im lặng vô cùng, Thư Giao có cảm giác bản thân hít thở không thông cũng hoảng sợ với chính suy nghĩ của mình.
45 Nắng chói chang của buổi chiều vào ngày hè, Lâm Tường lái xe đưa Lan Thy đến sở cảnh sát. Hai người vội vã đi vào, thế nhưng chưa đến mấy phút lại thấy họ bước ra.
46 Người ta thường nói người tính không bằng trời tính, khi bạn muốn chuyện đó diễn ra càng suôn sẻ thì nó lại càng thêm phức tạp. Tình huống này chính là diễn tả tình cảnh của Thư Giao cùng Lan Thy.
47 Ở một nơi khác, Lan Thy lại không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra. Dĩ nhiên cô cũng không biết Thư Giao đã an toàn hay chưa. Cô đang bị giam giữ ở một nơi mà bản thân cũng không biết đó là nơi nào.
48 Trong đêm tối, Trí Hi rời khỏi nhà trong tâm trạng không ổn định. Trong lòng có loại kích động muốn đánh người, khuôn mặt bình thường vốn lãnh đạm hiện tại lại phủ lên một tầng lạnh lẽo khiến người ta nhìn vào cũng run lên không ngừng.
49 Trong garage xe trống trãi kia, mọi thứ bỗng diễn ra chậm chạp sau câu nói của Trí Hi cùng Thư Giao. Cô gái kia hung hăng trừng mắt nhìn Thư Giao. Cô giật mình mà ngậm miệng lại đứng thủ thế.
50 Qua một đêm này nhẫn tưởng tất cả đều bình lặng nhưng thật ra không hề như vẻ bề ngoài của nó. Vẫn có những người cả đêm mất ngủ, mỗi người lại có một ý nghĩ cùng phiền muộn khác nhau.
51 Khu vườn xanh tươi, đầy sức sống hiện ra trước mắt, Thư Giao lại không nhịn được thầm khen vẻ đẹp của khu vườn lẫn tài chăm sóc của người làm vườn. Từng hàng hoa cẩm chướng rực rỡ, rung rinh còn lắng động những giọt sương, cả khu vườn như bị bao trọn bởi một màu hồng mềm mại và màu trắng thuần khiết của hoa cẩm chướng.
52 Lời khỏi nhà Trí Hi, Thư Giao vội vã chạy về nhà Lan Thy. Cô không chắc là Lan Thy đã về nhà chưa nhưng nghe giọng điệu của Trí Hi thì cô chắc rằng Lan Thy đã không sao.
53 Vài ngày sau đó, Thư Giao cùng Lan Thy kéo nhau đến quán Trúc Đào. Những ngày qua hai người bị gia đình giữ miết trong nhà, bọn họ biết sau khi xảy ra những chuyện không đâu kia thì tự do của bọn họ chắc chắn bị hạn chế rất nhiều.
54 Sau khi viếng mộ, Thư Giao cùng Trí Hi không về mà nắm tay đi ra một con đường đi dạo. Nói thẳng ra là Thư Giao bị cưỡng ép nắm tay đi dạo. Đáng lí sau khi viếng mộ xong cô đã rút tay ra khỏi tay anh nhưng anh kiên quyết không buông, cô cũng không còn cách nào khác bị anh kéo đi.
55 Màn đêm yên tĩnh, những ánh sao trên bầu trời đêm nhấp nháy ánh sáng. Gió nhẹ nhàng thổi mang theo sự dịu dàng ve vuốt. Đôi con ngươi đen của một chàng trai nhìn vào đêm đen như suy tư điều gì mà cũng như không có bất cứ ý nghĩ nào cả.
56 Những ngày tiếp theo cũng trôi qua trong bình lặng. Mỗi ngày cô vẫn cùng Trí Hi đi đây đi đó, cô cảm nhận được tình cảm của cô cùng Trí Hi lại tăng lên một bậc từ sau khi cô biết thêm về quá khứ của anh.
57 Thư Giao trở về nhà thì thấy mẹ cô ngồi thất thần trên ghế. Bà thậm chí còn không thèm để ý đến sự có mặt của cô. Thư Giao cảm thấy là lạ. - Mẹ! Mẹ làm sao vậy?Bà Hạnh giật mình nhìn Thư Giao:- Con trở về rồi à để mẹ dọn cơm cho con.
58 Khi trời vừa sáng thì Trí Hi cùng Thiệu My và cả Lâm Tường đã nhanh chóng đến sân bay để đi chuyến bay sớm nhất sang Singapore để tham dự một hội thảo nghiên cứu về để phát triển các công trình đô thị.
59 Thư Giao nhíu mày cảm thấy có chút ngoài ý muốn khi gặp người thanh niên kia. Bỗng cô bé kia hô lên rồi đưa tay chỉ về phía Thư Giao:- Chị gái!Thư Giao chuyển tầm nhìn lên trên người cô bé, cô cố nhớ xem đã gặp cô bé ở đâu nhưng lại không thể nhớ ra được.