1 Một buổi sáng, bầu trời âm u, mây đen ngùn ngụt rủ nhau vào Sài Gòn hoa lệ, gió thổi như muốn chuyển xoay mọi vật.
"Chào cậu chủ"
"Ừ"
Lời chào của chị Na giúp việc.
2 Thật ra, không phải Phong không muốn có vợ, thật ra, trái tim anh đã có chỗ cho một người, một người mà làm anh ngốc nghếch trao cái gọi là tình yêu, anh thật không thể tưởng tượng nỗi nếu một ngày trên cuộc đời này, anh không được bắt gặp bóng hình ấy, anh không được trò chuyện dù chỉ núp dưới cái thân phận nào đi chăng nữa, anh sẽ chết mất! Anh cũng không biết mối tình đơn phương này sẽ câm nín đến khi nào, và bao giờ anh mới đủ dũng khí thổ lộ, nhưng rồi anh có được toại nguyện trong cái tình yêu ấy, hay va phải những rắc rối từ nhiều phía.
3 Trên đường về, Chi cứ thao thao bất tiệt, nói đủ chuyện mây mưa nắng gió, khiến Phong láy xe cũng chả thể tập trung. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.
4 "Công an, công an kìa, không biết nhà hàng mà công an đến làm gì vậy ta?"
Thảo Chi vặn hết công suất, chỉ mong bên trong có thể nghe thấy, mà ngừng tay, nhưng trái với suy nghĩ của cô, tiếng la hét sợ sệt của người đàn ông lớn dần.
5 "Tôi nói cho cô em biết, còn bé thì nên lo mà ăn học, đừng có xía vào chuyện của người khác, coi chừng mất mạng lúc nào mà chả hay đấy!"
"Anh. . . anh dọa tôi đấy hả?"
"Em muốn thử"
"Tôi.
6 "Cảm ơn Bảo về bữa ăn ngày hôm nay.
Chắc sau này ngày nào mình cũng phải lếch xác đến đây để ăn cơm chùa quá!"
"Thật vinh hạnh khi được đón tiếp Dư tổng.
7 "Đùa với mọi người thôi. Chứ con cũng biết trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng mà. Nhưng hiện giờ con nghĩ rằng, mình còn khá trẻ để nghĩ về chuyện ấy. Sự nghiệp đối với con là thứ rất quan trọng, con cần dựng xây trước.
8 Giờ phút này đây, Ân khóc, khóc nức nỡ.
"Thảo Ân, đừng buồn nữa em. "
Thảo Chi choàng tay ôm em gái vào lòng, bất chợt cô bị đẩy ra với một lực rất mạnh, làm ngã về phía sau.
9 "Anh hả? Anh có thể đến đây với em được không?"
". . . . "
"Em đang ở chỗ cũ. "
". . . . "
"Được rồi, anh bận thì cứ giải quyết, em sẽ đợi. "
".
10 Bảo không ngừng quan sát đôi tình nhân ấy, cô gái ấy đã say, không đủ sáng suốt để điều khiển mọi hành động. Hắn ta đang dìu cô đến nơi khác, rồi sau đó là lộ rõ bản năng đốn mạt.
11 "Có vẻ như đại ca đã bị say nắng thì phải. . haha. . . . tức cười quá!"
"Đừng có ăn nói bậy bạ, mà nếu có thì mắc gì mày phải tức cười cơ chứ?"
"Trước giờ đại ca của chúng em cứ lừ lừ như cục đất, suốt ngày cứ đâm đầu vào công việc, có thèm để ý em nào đâu! Đấy, đó là điều khiến em tức cười đấy!"
"Nhảm nhí!"
"Cô ta là món mồi ngon đấy! Con gái của ông Thế Mạnh, không phải dạng vừa đâu, mà em không hiểu cớ gì mà cô ta lại phải hao công tổn sức leo đến tận cái nơi khỉ ho cò gáy để dạy diết cho mấy đứa ranh nghèo nàn này.
12 Sau chuyện ấy, đã để lại trong lòng hai con người ấy những xúc cảm riêng.
"Em sẽ ở căn nhà này trong khoảng thời gian sau này à?"
"Đúng vậy! Anh dùng gì?"
"Gì cũng được.
13 "Tại sao cậu lại ở đây?"
Phong như gầm lên từng tiếng, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh tức giận như vậy, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra và nếu như kẻ đứng trước mặt không phải Khắc Bảo, chắc chắn hắn đã phải no đòn với anh.
14 "Dì à! Con thật sự rất xấu hổ khi đã không làm đúng như những gì mà mình hứa. "
". . . . . . . "
"Dì. . . . dì nói sao? Có. . . có người đến dạy thay con hả?"
".
15 "Hôm nay tôi muốn dùng cơm ở nhà hàng. "
"Nhưng thưa cô chủ, ông bà chủ đang chờ cơm cô ở nhà. "
"Chú chỉ có nhiệm vụ đưa đón tôi chứ không có cái quyền kiểm soát mọi hoạt động của tôi.
16 Hôm nay trông đại ca thật lạ, cứ mơ mơ màng màng như đang mộng du, chả giống phong thái thường ngày gì cả. Mà Ốc tuy là đờn ông con giai ấy thế mà lại rất tò mò những chuyện mà mình thắc mắc.
17 Chân cô khựng lại, câu nói này cô đã chờ đợi lâu rồi. Miệng cô nhếch thành một đường cong, cõi lòng thì phơi phới. Biết mình không thuộc típ đoan trang, thùy mị, mà khá mất nết, nhưng cô phải sống theo những gì con tim mách bảo, thích thì nói thích, không thích thì thôi.
18 Hôm nay trăng sáng thật, xa xa là những vì sao như ôm trọn cả bầu trời rộng lớn. Những kí ức của tuổi thơ bỗng tràn về, trong dòng hồi nhớ ấy, cô thấy bóng dáng của hai đứa trẻ, những tiếng vui cười rộn rã cả khu vườn nhỏ bé.
19 "Woa. . . đẹp trai quá tụi bây ơ. . . "
"Ừ, công nhận đẹp thiệt mày, ước gì anh ấy liếc nhìn tao một cái. "
"Anh ấy đưa con đi học hả mậy?"
"Mầy điên à? Cái mặt non xèo vậy mà con gì lớn vậy, chắc 5, 6 tuổi làm tình chắc.
20 "Đây, mời cậu vào. "
"Lâu ngày ghé thăm, phòng thầy vẫn vậy nhỉ!"
"Cảnh vật vẫn vậy, ngặt nỗi người đã già đi rồi. "
"Haha. . . Thầy cứ đùa, tôi thấy thầy vẫn phong độ như ngày nào, già đâu mà già.