41 Tần Đồng ngủ đợt này cảm giác không tồi, cổ tay đau đớn cũng không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của hắn, ngày hôm sau tỉnh lại là đã quá ngọ. Khó có được một giấc ngủ tốt, Tần Đồng trên giường muốn duỗi người, tay vừa mới động liền sững sờ tại chỗ.
42 Tần Đồng thở dài: “Tiểu đào, sủng vật không phải dễ dàng dưỡng như vậy, hơn nữa chúng nó quá nhỏ. ” Chưa nói đến hiện giờ còn chưa có vắc-xin phòng bệnh.
43 Ngày hôm sau, Tần Đồng đang mơ mơ màng màng thì chợt nghe âm thanh ô ô trong cổ họng một mực vờn quanh cái lỗ tai hắn không chịu đi, miễn cưỡng mở mắt ra nửa ngày trời mới ngắm đúng chuẩn tiêu cự, nhìn thấy mấy chú chó nhỏ bên người đang ở trong ổ rục rịch không ngừng, nhịn không được vùi đầu rên rỉ, đây chính là hậu quả của việc nhất thời mềm lòng, xem ra trong tương lai hắn còn phải hy sinh giấc ngủ dài dài a.
44 Vừa mới trở về phòng đã thấy Lục Gia Diễm đối với hai chú chó nhỏ đang gào khóc kêu loạn trong ổ chăn bó tay không có biện pháp, nhóm tiểu tử kia sau khi ăn no rồi ngủ hình như có tinh thần gấp trăm lần, mới vừa tỉnh ngủ đã kêu to muốn ăn, khi Lục Gia Diễm bưng nước cơm trở về càng thêm kích động, thiếu chút nữa từ trong ổ rớt ra khỏi giường.
45 Tần Đồng búng lên trán tiểu đào một cái thật kêu: “Tiểu quỷ, ngươi dưỡng?”
Tiểu đào sờ sờ cái trán, cười lấy lòng nói: “Đại ca mới lợi hại, ta trợ thủ cho ngươi, cũng có thể cam đoan dưỡng bọn nó thật là mập mạp, tuyệt đối không sai.
46 Có cẩu làm bạn khiến cuộc sống trở nên nhộn nhịp không ít, hai cái tiểu tử kia trong một thời gian ngắn đã dễ dàng chiếm được cảm tình của hầu hết mọi người, đương nhiên vẫn là có một ngoại lệ – Lục Gia Diễm.
47 Lục Gia Diễm tuy rằng tùy cơ ứng biến, nhưng gặp loại sự tình này không tránh khỏi có chút ngẩn ngơ, mà thời gian giật mình ngắn ngủi này lại cho người kia càng nhiều thời gian hành động.
48 Một câu của Lục Gia Diễm hữu hiệu hơn bất kỳ thứ thuốc nào, Tần Đồng đang mơ mơ hồ hồ ngay tức khắc toàn bộ cơn say đã lui sạch sẽ, nhận thức được người trước mặt này rốt cuộc là ai, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đồ biến thái!”
Lục Gia Diễm tiếp tục cười lạnh: “Lửa do ngươi châm thì đương nhiên ngươi phải chịu trách nhiệm mà dập, “biến thái” chân chính là ai còn dám nói sao?”
Tần Đồng nghẹn lời không thể phản bác, bắt đầu lờ mờ từng chút từng chút phát lại những đoạn quay ngắn khi nãy, phản ứng của hai người cùng chính mình lõa thể nhắc nhở hắn hết thảy không phải là hoang đường.
49 Ngón tay xẹt qua giống như kíp nổ, dấy lên một tia lửa mạnh mẽ. Nhiệt độ chưa bao giờ trải nghiệm qua làm cho Tần Đồng sợ hãi, nghẹn ngào co chân lại nghĩ muốn né ra, nhưng mới động đã bị đè lại, hô hấp trầm trọng hơn so với ngày thường lại quẩn quanh cổ hắn, cọ xát không chịu rời đi.
50 Hung khí thô to cực nóng bắt đầu di động trong cơ thể, lúc bắt đầu động tác thực chậm rãi bởi vì sự khô khốc chặt chẽ nơi đó, thật khó khăn để đem chính mình kéo ra lại ép vào, ma sát thật lớn hết lần này đến lần khác mang theo một cảm giác khó có thể hình dung được, rất thống khổ nhưng lại tràn đầy kích thích, hòa lẫn vào nhau tạo ra một loại khoái cảm một lần nữa lại khiến con người ta mê loạn.
51 Lục Gia Diễm chính là đang ngẩn người, nhìn nhìn đôi tay của chính mình, đôi tay kia rõ ràng hữu lực thon dài, cùng dĩ vãng không có gì bất đồng, nhưng suy nghĩ của hắn hiện tại lại hỗn loạn chưa từng có.
52 Đến lúc cơm chiều Tần Đồng cũng chỉ muốn uống cháo, tiểu đào quan tâm hỏi: “Đại ca, một ngày nay chưa ăn cái gì, ban ngày cũng chỉ ăn có một bát cháo, có thể được không?”
Tần Đồng gương mặt cứng đờ, ánh mắt phiêu du một vòng, phiêu đến bên trong nhà ăn không có thấy thân ảnh người nọ mới hồi đáp: “Uống rượu nhiều dạ dày không có thoải mái, vẫn là ăn cháo tốt hơn.
53 Những ngày kế tiếp Tần Đồng bề bộn nhiều việc, vì sổ sách sắp tới cùng với việc chuẩn bị tân khai cửa hàng mới, hắn bị Chu tẩu nghiêm lệnh đem bài khẩu quyết bàn tính đã quên hơn phân nửa học một lần nữa, còn phải mỗi ngày ngồi luyện tập với bàn tính, trừ bỏ ăn uống với nghỉ ngơi là phải ngồi từ sáng đến tối.
54 Ngủ một giấc tỉnh dậy Tần Đồng thần khí thanh sảng, từ từ nhắm mắt lại nằm nướng trên giường nửa ngày mới không tình không nguyện mà rời giường, nào biết mới vươn khỏi chăn liền sửng sốt, lập tức xốc chăn lên kiểm tra chính mình thật tỉ mỉ từ trong ra ngoài.
55 Sau vài ngày liền dẫn thôn trưởng đang hưng trí bừng bừng đi dạo kinh thành vài lần tìm cửa hàng, bọn họ trên đường đến đây cũng gặp qua không ít thành phố lớn, nhưng đối với thủ đô của một đất nước rộng lớn như thế này vẫn là liên tục tán thưởng, thôn trưởng lại còn ca thán cuộc đời này thật sự không uổng một tí nào.
56 Giang Kỳ vừa nói vừa chăm chú ngắm nhìn Lục Gia Diễm, sách, hắn còn chưa từng thấy sắc mặt nào mà có thể đen đến trình độ này, thực là mở rộng tầm mắt, thật sự là rất đáng giá.
57 Thực tiễn chứng minh phi cơ không có thoải mái như xe thể thao, bên tay truyền đến tiếng gió vù vù cùng với lúc cao lúc thấp khi nhảy lên làm cho Tần Đồng lần đầu tiên trong đời có cảm giác say xe, gió đêm đầu xuân vốn rất thoải mái giờ phút này thổi vào người lại mang theo từng trận lạnh lẽo, khiến hắn thực sự khẳng định thổi thêm một chút nữa thì tuyệt đối không chạy thoát được cảm mạo rồi.
58 Đợi cho đến khi Lục Gia Diễm rốt cuộc cũng chịu buông hắn ra, Tần Đồng ngoại trừ thở dốc cái gì cũng không làm được, cánh tay chỉ chặt chẽ cầm lấy áo Lục Gia Diễm để ngăn ngừa chính mình không bị ngã xuống, trước mắt hoàn toàn là sương mù mông lung, con ngươi không có tiêu cự chính xác dưới ánh sáng của ngọn nến thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
59 Ánh nến không tắt đem hết thảy mọi thứ chiếu rọi thật rõ ràng, quẫn bách như vậy Tần Đồng chưa bao giờ được trải qua, quẫn đến mức tận cùng ngược lại lại sinh ra cơn tức giận, cắn răng nện một quyền “Đông” trên người Lục Gia Diễm, quát: “Hỗn đản, lão tử không phải sinh ra để cho ngươi thượng! Cút ngay cho ta!” Kháo mụ nội nó, hắn xuyên qua liền phải gặp xui xẻo bị áp như vậy sao, lại còn luôn bị áp mạc danh kỳ diệu như vậy.
60 Tần Đồng theo phản xạ lập tức nảy bật lên lại bị ngăn chặn, tựa như một con cá đang giãy dụa vô lực trên bờ không làm được việc gì khác ngoài việc cố gắng hô hấp, mặt đỏ như máu, đôi mắt sáng lấp lánh nguyên bản bị lửa giận chiếm cứ giờ đây lại phủ kín một tầng hơi nước, lông mi run rẩy hạ xuống trông như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.