41 - Việc đó không chỉ ta biết mà rất nhiều phú hộ cũng hiểu rõ. Nếu theo đúng đạo lý lấy chỗ thừa chuyển sang chỗ thiếu thì phải chuẩn bị trước, đến vùng Hồ, Quảng, Tứ Xuyên mua nhiều lương thực dư thừa để bổ sung cho chỗ thiếu của Tô, Chiết, Mân, Quảng.
42 Người bịt mặt đó rất tức giận, quay người lại mắt lộ vẻ hung dữ, nhưng vừa nhìn thấy Cốc Chẩn thì lại ngẩn người ra. Cốc Chẩn tung người đứng dậy, hai tay nắm chặt trừng trừng nhìn đối phương, nhưng bỗng thấy ánh mắt kẻ kia thay đổi thì trong lòng lập tức chấn động, có vẻ hiểu ra điều gì.
43 - Lời này của tiên sinh sai rồi, vì nước vì dân thì có gì phải khiêm nhường?- Vì nước vì đân thì có gì phải khiêm nhường hay lắm! – Hồ Tôn Hiến mỉm cười, lấy từ eo lưng ra một thanh trường kiếm, nói – Thượng Phương kiếm này là thánh thượng ban cho, bản tổng đốc cho ngươi mượn, nếu có tướng lĩnh không theo lệnh điểu khiển thì giống như ta tự lâm trậm chém ngay, không cần phải ân xá.
44 Trong chốc lát trước mắt mọi người lại hoa lên rồi xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc, áo trắng hơn tuyết, váy dài phấp phới, mắt trong như nước, má trắng như mỡ đông, cả người như phát ra ánh sáng mờ mờ đang bay lướt tới.
45 - A Tình, mấy năm qua cô chịu khổ nhiều rồi phải không?- Nói nhăng. – Diêu Tình bực tức nói – Có gì khổ chứ?Lục Tiệm nói:- Nếu không khổ sở thì tại sao cô lại khóc lóc thương tâm như vậy chứ?Diêu Tình trong lòng tức giận, lạnh nhạt nói:- Tôi khóc hay không thì liên quan gì đến anh?Nói xong dừng lại một chút rồi lại tiếp:- Việc tôi khóc chỉ có anh biết, tôi biết, không được có người thứ ba biết đến, càng không được nói cho xú hồ ly, nếu hắn chê cười là tôi sẽ tìm anh hỏi tội đấy.
46 - Đây là cái gì mà sáng lấp lạnh vậy, có phải đường không?Cốc Chẩn cười nói:- Không phải đường đâu. Đưa cho bố mẹ cháu để tương lai dùng cho cháu đọc sách.
47 Lục Tiệm tuy đẩy được thế kiếm nhưng thân thể vẫn không thể tự điều khiển được, hoa tay múa chân lao thẳng vào Diêu Tình. Diêu Tình định né tránh nhưng lại sợ y ngã đau, trong lúc do dự đã bị Lục Tiệm ôm chặt lấy.
48 Một cô gái áo đen ngồi bên suối, trong lòng ôm một con mèo Ba Tư, tóc mây bới cao giống hình ốc biển, mặt phủ một làn sa xanh, lộ ra hai mắt có đồng tử đen sáng có thần, chớp chớp đầy vẻ quyến rũ câu hồn đoạt phách.
49 - Bình Nhi, con nuôi mèo từ lúc nào thế?Cốc Bình Nhi nói:- Đây vốn là một thuộc hạ của Diệp thúc thúc, nhưng nó vừa thấy con thì liền rất thân thiết. Diệp thúc thúc nói con có duyên với nó nên liền cho con luôn.
50 Lục Tiệm thấy cô sống lại thì mừng rỡ điên cuồng không kìm chế nối, định vùng dậy thì lại cảm thấy không có sức, liền sung sướng nói:- A Tình, cô thật sự khỏe rồi chứ, tôi không phải đang nằm mơ phải không?Diêu Tình lắc đầu nói:- Không phải mơ, cũng không biết anh đã dùng cách gì mà lại có thể áp chế được “Thổ kình” trong cơ thể tôi.
51 - Vị huynh đài đó không phải đang tìm manh mối sao, làm như vậy để làm gì?Mạc Ất tiếp lời cười nói:- Hắn đang ngửi rắm thối đấy. Lục Tiệm ngạc nhiên nói:- Rắm cũng ngửi được sao?Trong lòng thầm nghĩ nếu mà có rắm thì tất nhiên bịt mũi còn không kịp, làm gì có chuyện ngửi ngửi.
52 - Lục Tiệm, anh biết người vừa rồi ư?Lục Tiệm nói:- Tôi biết chứ, hắn tên là Diệp Phạm. Mọi người đồng loạt biến sắc, Mạc Ất thất thanh nói:- Bất Lậu Hải Nhãn?Tiếng nói còn chưa dứt, thân xe bỗng kêu lách cách rồi đột ngột dừng lại.
53 - Ninh cô nương, cô không ăn ư?Ninh Ngưng lắc đầu nói:- Tôi đã ăn lúc trên đường rồi. Lục Tiệm cười nói:- Tôi cũng ăn no rồi. Ninh Ngưng nhìn y chăm chú rồi cười nói:- Đã ăn no rồi thì ngồi lên lưng trâu, tôi sẽ dắt cho anh đi.
54 Bàng Giải Quái cảm thấy hơi gió quét vào đầu như lưỡi đao bổ xuống thì không dám chậm chễ, rút tay về quét ra đằng sau. Một tiếng nổ vang như tiếng da bục, Bàng Giải Quái văng ra hơn trượng, hai tay chống xuống đất.
55 - Lão đần độn, dám cười ông nội ngươi ư?Rồi một gậy quét qua. Lục Tiệm đứng gần bên cạnh liền đưa ngón tay chéo qua đẩy trúng gậy gỗ. Hổ khẩu Tâm Duyên đau nhói, cây gậy lập tức bay khỏi tay.
56 Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa tức giận nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì, liền định thần nghe ngóng. Tiếng người nói đó rất quen tai, chính là Tính Trí, trong giọng nói ấm ức còn có mấy phần tức giận:- … đều ở đây cả, ngươi còn muốn gì nữa?Chợt nghe một người khác hừ lên rồi nói:- Đây mà là mười sáu thân tướng? Ngươi không sợ khinh nhờn Phật Tổ ư?Trong giọng nói ôn hòa còn thêm vào mấy phần uy nghiêm, hiển nhiên chính là Tính Giác.
57 Chạy chưa bao lâu bỗng nghe tiếng người nho nhỏ. Hồn hòa thượng đột nhiên dừng bước, không một tiếng động chui vào đám cây cối. Lục Tiệm nhìn qua đầu vai ông ta, đột nhiên mừng rỡ vô cùng.
58 Cốc Chẩn nghĩ vậy rồi liếc con mèo Ba Tư bên mình, bất giác thầm than: “Mèo ơi mèo, nếu có kiếp sau ta sẽ thỉnh cầu Diêm Vương lão nhân để được làm mèo, tránh được bao nhiêu phiền não…” Vừa nghĩ như vậy, đôi mắt xanh lét của con mèo chăm chú nhìn tới không hề chớp mắt.
59 Nghĩ đến đó, Cốc Chẩn bỗng sinh hào khí, nghỉ ngơi chốc lát rồi đặt Bắc Lạp Sư Môn trên đầu vai rảo bước đi về phía nam. Đi được một đêm, khi bình minh gà báo sáng, Cốc Chẩn đứng trên sườn núi dõi mắt nhìn ra xa, thấy rừng núi tĩnh mịch, mây mờ đan dệt, nhà tranh khói bếp như tranh thủy mặc, trên vòm trời điểm vài ngôi sao sáng, bờ ruộng dọc ngang như bàn cờ, chia đồng bằng thành vô số khối vuông nhỏ, nhìn không thấy bờ bến.
60 - Ngươi làm gì vậy?Cốc Chẩn ngây ngô nói:- Ta muốn nói. Bạch Tương Dao ngạc nhiên, hỏi:- Nói gì?Cốc Chẩn nói:- Cái gì ta cũng nói được cả. Giọng người, giọng chó, giọng lợn, giọng chim, loại nào cũng nói được.