21 Lúc này hai người đang ở bờ sông Tiền Đường, bèn đi ngay vào trong bến thuyền, tìm đến một toà tửu lâu. Tửu lâu có tên "Quan hải", mái hiên hoành vĩ, cao lớn, trước cửa treo một đôi câu đối được viết rất khéo: "Lâu quan thương hải nhật, Môn thính chiết giang triều" - "Lầu nằm ngắm thương hải, Cửa nghe sóng chiết giang".
22 "Không có quạt Ba Tiêu, dám qua Hỏa Diệm Sơn sao?". Doanh Vạn Thành hềnh hệch cười nói: "Nếu như ngươi có hận, thì hận bản thân ngươi không chuyên tâm luyện võ.
23 - Chính là Thích mỗ, trước mặt có phải là Lô du kích không ?Đội quan binh tiến lại gần, một viên quan râu chữ bát nhìn hai người, ngạc nhiên nói:- Tham tướng đại nhân sao lại chán nản như vậy? Những người khác đâu ?Thích Kế Quang buồn rầu thuật lại việc toàn quân bị tiêu diệt.
24 - Ngươi không có, nhưng Cốc Chẩn có. Ngươi tìm được hắn thì bốn ngàn hai trăm lượng chứ bốn vạn hai ngàn lượng cũng chỉ như sợi lông trâu mà thôi. Lục Tiệm cười nhạt nói:- Ông muốn ta tìm hắn ư ? Ông đột nhiên tốt như vậy là có hậu mưu, ta không mắc lừa đâu.
25 Lục Tiệm cả kinh nói:- Vật vừa rồi trông như một con bướm lớn, thật là kỳ quái. Giữa đêm sao có thể có bướm được. Chuyển mắt nhìn quanh, đột nhiên kêu lên một tiếng, cúi người xuống lan can cửa sổ cầm lên một con bướm trắng kẹp bằng gỗ, nói:- Ở đây có một …Hai tay khép lại, vô cùng kinh ngạc nói:- Đây đúng là giấy.
26 Thi Diệu Diệu hồ nghi nói:- Cái khăn tay này là của con hồ li tinh nào ?Cái khăn tay đó chính là Hạm Ngọc đưa cho Cốc Chẩn để lau miệng, y nghe vậy liền giật mình, cười nói:- Hồ li tinh thì nhiều lắm, một ngày có bảy tám mươi con, ta sao có thể đếm được, cũng không biết tại sao vật này lại nằm trên người ta nữa.
27 Lại nghe kẻ lang thang đó cười hi hi nói:- Lão gia tử, say rượu à, nghe ta nói không vậy ?Lục Tiệm hơi hồ nghi, kẻ lang thang đó đã đứng dậy vỗ tay cười nói:- Ta là mồi câu đây.
28 - Đại nhân có tài vương tá, chỉ là năm đó cương trực một lúc, bị áp chế, hiện giờ đầu đuôi đều đủ, chính là lúc một bước lên trời, chỉ mong đại nhân ghi nhớ, đừng tới gần phụ tử Nghiêm Tung.
29 - Trả mộc ngư cho ta, trả mộc ngư cho ta. Hai tay chụp loạn, hướng về phía Lục Tiệm. Lục Tiệm lách người né tránh, quát:- Vật hại người này, ta cũng không cần.
30 - Ngươi không chạy, ngươi không chạy – lại quay sang Trầm Chu Hư nói – chủ nhân, người tôi nói đến chính là y. Lục Tiệm gật đầu nói:- Xông vào nhà các vị chính là ta, đạp vỡ Táng tâm mộc ngư cũng chính là ta, Trầm tiên sinh, ông không được phạt Tiết Nhĩ, ông ta làm mất mộc ngư không phải vì vô trách nhiệm mà chính là vì thực lực không đủ, đánh không lại ta.
31 - Ta thật sự muốn con vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Ninh Ngưng gật đầu nói:- Con cũng muốn cả đời theo hầu phu nhân. - Thật không – Thương Thanh Ảnh cười nói – vậy việc ta bàn với con ngày trước … con thấy có được không ?Ninh Ngưng hai má ửng hồng, thấp giọng nói:- Việc gì ạ ?Thương Thanh Ảnh cười nói:- Ngượng gì chứ ? Nam nữ cưới nhau là việc thiên kinh địa nghĩa.
32 Trầm Chu Hư dừng xe lăn, nhìn cảnh sóng nước ven hồ, chợt ngâm lên:- Du ti dục đọa hoàn trọng thượng,Xuân tàn nhật vĩnh nhân tương vọng. Hoa cộng yến tranh phi, thanh mai tế vũ chi.
33 - Vậy thì có gì kỳ quái? Người quý ở chỗ tự biết mình, không biết lực lượng của địch nhân có thể bỏ qua, không biết lực lượng của mình thì chết không có đất chôn.
34 - Chỉ bất quá, “Bổ Thiên Kiếp Thủ” hoàn toàn không giống bọn họ. Ngu Chiếu gật gật đầu, dài giọng nói:- Phi thể phi thần, diệc thể diệc thần, thượng cùng bích lạc, hạ lâm hoàng trần.
35 - Ngu huynh tìm tiểu đệ có việc gì?Ngu Chiếu trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt lại, trừng mắt nhìn hắn tức giận nói:- Ngươi dám lừa ta, nói cái gì Tiên Bích nghe Truyền Âm Hạp xong đau lòng ngất đi?- Nếu tiểu đệ không nói như vậy thì huynh có chịu quay lại không? – Cốc Chẩn cười nói – huynh một mình trốn vào một góc uống rượu buồn, cho dù có say chết cũng vô ích.
36 - Như vậy chẳng phải đơn giản quá hay sao? Ta lấy trộm “Thái Tuế Kinh” là để học thần thông bên trong. Còn lấy trộm họa tượng tổ sư thì lại càng rõ ràng, tám họa tượng hợp nhất sẽ trở thành thiên hạ vô địch, chỉ cần ta lấy được cả tám họa tượng thì có thể trở thành vô địch trong thiên hạ, đem bọn cao thủ tám bộ các ngươi giết sạch, rồi châm một mồi lửa đốt hết Tây Thành, khiến các người được thưởng thức mùi vị hủy nhà diệt tộc.
37 - Trầm sư huynh, ngươi có ngân lượng không?Trầm Tú nói:- Sao không có. Nói xong dương dương đắc ý, tay lấy ra một cái túi nặng trịch, nhấc nhấc thử trong lòng bàn tay, tiếng vàng bạc kêu lên lục cục, phát sáng le lói.
38 - Ngươi cười gì vậy?Cốc Chẩn cười nói:- Ngươi đoán xem ta nhìn thấy vầng trăng sáng trắng kia liền nghĩ đến ai?Lục Tiệm ngước mắt nhìn lên rồi cũng bật cười:- Phong Quân Hầu ư?- Đúng vậy.
39 - Vậy là mốc chỉ đường quái gì chứ?Cốc Chẩn nói:- Ngươi là thiếu chủ của Thiên bộ Tây Thành, chẳng lẽ chưa đọc qua “Dịch kinh” sao?Trầm Tú trước nay tính tình phù phiếm, tham mua vui hưởng lạc, đối với học vấn thì không biết nhiều, nghe hỏi như vậy liền im bặt.
40 - Lục Tiệm, ngươi đem thằng cha này vào trước đi. Lục Tiệm đem theo Từ Hải tiến vào đường hầm, Trầm Tú theo sau. Diêu Tình vừa định vào theo thì chợt thấy Cốc Chẩn dập tắt hết toàn bộ đèn đuốc trong đại sảnh, bất giác tỉnh ngộ: “Đúng rồi, trong đường hầm tất có cơ quan để chuyển hình đầu thú về hồi phục cơ quan.