81 Ngọc lão phu nhân tươi cười rạng rỡ: “Vẫn là ngươi tinh mắt! Ta cho cha ngươi uống, cha ngươi còn chê chưa đủ mạnh. Ta liền không cho chúng uống nữa, uổng công lãng phí rượu của ta!”Nói xong liền quay đầu phân phó nha hoàn: “Mau rót rượu cho Tứ nha đầu! Hôm nay ta phải uống cho thật đã một chút.
82 Ngọc Linh Lung thầm kêu một tiếng không tốt, đảo mắt một cái, mười mấy người mặc áo xanh đã đến bên cạnh xe ngựa, đám người mặc áo đen theo sát đuổi giết.
83 Biết tin hôm nay Ngọc lão phu nhân hồi phủ, Mộ thị mặc dù bị bệnh, nhưng vẫn phân phó hạ nhân cẩn thận quét tước toàn phủ một lần, nhất là Kính Thượng Phòng – nơi ở của Ngọc lão phu nhân, hơn nữa còn mua thêm không ít đồ đạc mới để trang hoàng lại, trông rực rỡ hẳn lên.
84 Ngọc Linh Lung nắm chặt thanh đoản đao, cẩn thận đi theo dấu vết. Tới khi đi đến một tấm ván gỗ lớn xếp giữa phòng, vết máu kia liền biến mất. Hít vào một hơi thật sâu, Ngọc Linh Lung mau lẹ tung người, trực tiếp bổ nhào vào tấm ván ngăn trở giữa phòng, chỉ tới khi nhìn thấy một bóng người màu xanh phía sau, thanh đoản đao trong tay tinh chuẩn vung ra, đặt lên giữa cổ họng của người kia.
85 Tiểu Thanh sợ tới mức liên tục đập đầu: “Trăm ngàn lần cầu xin tiểu thư đừng đuổi nô tỳ a! Nô tỳ cam đoan sau này không dám nói thêm một câu. Nếu tái phạm, tiểu thư cứ cắt lưỡi nô tỳ!”Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Ta lấy lưỡi ngươi làm gì? Trồng hoa hay bón ruộng? Thu thập đồ rồi mau cút xéo đi, đừng để ta lại trông thấy ngươi!”Mắt thấy tâm ý Ngọc Linh Lung đã quyết, Tiểu Thanh không dám cầu xin thêm nữa, chỉ có thể nuốt nước mắt đứng dậy: “…Nô tỳ tuân mệnh!”Sau chuyện này, đã có thể tưởng tượng ra tương lai của Tiểu Thanh.
86 Mấy tên lính mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, bây giờ kẻ nào cũng bị thương khắp người, nhe răng trợn mắt vì đau, cũng không dám phản kháng nữa, vội vàng dìu nhau chạy ra khỏi Phẩm Lan Uyển.
87 Phùng thượng thư dù sao cũng là đại quan trên triều đình, trông thấy một thứ nữ coi thường mình như thế, không tránh được giận tím mặt, bốc hỏa trong lòng: “Lớn mật, thấy bản quan, dám không quỳ!?”Ngọc Linh Lung hừ lạnh, tên chết tiệt này tự coi đây là nha môn nhà mình sao? Có muốn lấy gậy thăng đường phối hợp với hắn không?“Quỳ? Ta vì sao phải quỳ ngươi?”Đừng nói là Mộ thị, ngay cả Ngọc Bằng ngồi một bên nghe được da đầu cũng run lên.
88 Phía trong rừng cây rậm rạp hoàn toàn yên tĩnh, tia nắng mặt trời đâm xuyên qua từng kẽ lá, lóe sáng hệt như một bầu trời đầy sao, khi ẩn khi hiện, có chút chói mắt lại lóng lánh vô cùng.