41 Đã từ lâu rồi, Phẩm Lan Uyên không có náo nhiệt như lúc này, Ngọc tướng quân vừa trở về liền gióng trống khua chiêng muốn dạy bảo lại thứ nữ Ngọc Linh Lung đang vô cùng nổi bật trong thời gian gần đây.
42 Động tác trong tay Ngọc Linh Lung đột ngột dừng lại, đưa mắt nhìn đám người đang co rúm xung quanh, thanh âm giòn tan như sấm mùa xuân: “Không sợ chết thì cứ lên!”Vài nha hoàn cùng vú già nhát gan, chân mềm nhũn, theo bản năng quỳ xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.
43 Có lẽ là cảm nhận thấy bầu không khí căng thẳng trong phòng, nha hoàn ngoài cửa thận trọng đi đến, nói: “Hồi bẩm phu nhân, phủ Hầu Trường Đình phái người đến đưa thiệp mời.
44 Đảo mắt một cái đã tới ngày đến Trường Đình Hầu phủ dự tiệc, từ sáng sớm đã có hạ nhân trong Ngọc phủ đến Phẩm Lan Uyển chuyển lời của Mộ thị: “Phu nhân nói, đã chuẩn bị xe ngựa cho Tứ tiểu thư rồi, mời Tứ tiểu thư đi sớm.
45 “Nha hoàn của ngươi cản xe của ta, đánh nàng là còn nhẹ!” Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói, mặt cười khẽ hất lên, khiêu khích nhìn Hinh Lâm quận chúa. Hinh Lâm quận chúa có lẽ chưa từng bị ai chống đối như vậy, cơn giận lập tức sôi trào, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng không dấu nổi vẻ giận dữ: “Ngươi là tiểu thư nhà nào, dám nói chuyện với ta như vậy!” “Ta là Tứ tiểu thư của phủ Ngọc tướng quân, Ngọc Linh Lung!” Đôi mắt xinh đẹp nhìn Hinh Lâm quận chúa tràn đầy uy hiếm, thanh âm của Ngọc Linh Lung mang thêm vài phần khí phách mạnh mẽ: “Muốn tìm ta tính sổ, lúc nào cũng chiều!”“Ngươi, ngươi ——-” Đôi mắt của Hinh Lâm quận chúa trợn lớn, thanh âm bị nghẹn trong cổ họng một chữ cũng không nói ra được.
46 Dương Vân Tranh mỉm cười, như thể cũng không cảm thấy câu hỏi của Thi Huệ Như có chút lỗ mãng nào, thản nhiên đáp: “Gia huynh đang ở nhà, một lúc nữa chắc cũng tới.
47 Nam tử trước mắt mặc một bộ cẩm bào màu trắng bạc, đầu đội một chiếc mão màu xanh ngọc, anh tuấn phong trần, chẳng khác gì một thiếu niên xuất chúng, ngay cả ánh nắng mặt trời rực rỡ bên ngoài cũng ủ ê buồn bã vì ghen tị với đôi mắt sáng trong kia, khóe môi mỏng manh mang theo ý cười như có như không, người này…không phải Húc Vương thì là ai?Ngọc Linh Lung có chút chán ghét nới lỏng chiếc quạt trong tay ra: “Lén la lén lút, ngươi muốn làm gì?”Húc Vương tiêu sái thu hồi cây quạt, soạt một cái mở ra.
48 Nhìn Hinh Lâm quận chúa trước mắt này vênh mặt hất hàm sai khiến, Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười, nhưng vẫn vững vàng bưng lên bát rượu!Hinh Lâm quận chúa đắc ý nở nụ cười, nàng chỉ biết: “Ngọc tứ tiểu thư này không dám đắc tội với nàng!”Uống một bát rượu lớn như vậy, tiểu cô nương mềm mại này nhất định sẽ say nát bét!Ngay sau đó, vẻ mặt tươi cười của nàng nháy mắt đã biến mất!Ngọc Linh Lung nhấc tay một cái, toàn bộ bát rượu lớn hắt về phía Hinh Lâm quận chúa!Ngọc Linh Lung đem bát rượu trong tay quăng ra, tiếng mảnh sứ vỡ tan tành thanh thúy vang lên, nàng trầm giọng nói: “Rượu này, vẫn nên để ngươi uống!”Muốn làm khó dễ chị đây? Nằm mơ!Nước rượu đầm đìa chảy làm cho lớp trang điểm trên mặt Hinh Lâm quận chúa đều bị phá hỏng, son phẫn trộn lẫn thành một, theo từng giọt rượu tí tách rơi xuống tà áo trước của nàng, xiêm y màu đỏ bạc trong nháy mắt cũng mất đi nhan sắc.
49 Ngọc Linh Lung tức giận nói: “Ta ác như vậy đấy! Ngươi có chuyện gì, nói mau!”Đem cây quạt trong tay đóng lại, Húc Vương vỗ vỗ vào trong lòng bàn tay, trông có vẻ vô cùng nhàn hạ và thoải mái: “Ta cứu nàng một lần, nàng muốn cảm tạ ta thế nào?”“Cảm tạ ngươi!?” Ngọc Linh Lung nhếch mép cười lạnh: “Ta lại không bảo ngươi cứu!”Đùa cái gì vậy, cũng đâu phải nàng bảo hắn tới cứu! Lại nói Hinh Lâm quận chúa cũng chỉ là một tiểu nha đầu, chẳng lẽ nàng sợ sao?“Ai…” Húc Vương cố ý thở dài, “Thật chưa thấy người nào như nàng, có ý tốt giải vây cho nàng, nàng không cảm tạ ta còn chưa tính, chẳng lẽ cũng không thể cho ta một chút mặt mũi sao?”Ngọc Linh Lung không kiên nhẫn nghe nữa, nhấc chân đi ra ngoài.
50 Trở lại Phẩm Lan Uyển, Linh Nhi sớm đã ra đón, vẫn là bộ dáng biết vâng lời như cũ: “Tiểu thư, đồ ăn của người đã chuẩn bị xong rồi. ”Ngọc Linh Lung liếc mắt nhìn Linh Nhi một cái rồi đi vào phòng.
51 Không nói đến Thôi ma ma vẫn chưa từ bỏ ý định cầu xin Ngọc Linh Lung, mà hậu viện Ngọc phủ lúc này vì Húc Vương đến mà gà bay chó sủa khắp nơi. Húc Vương sải bước về phía nội viện, đại quản gia dẫn theo một đám quản sự, cùng tiểu nha hoàn ở các phòng, vội vã chạy theo sau Húc Vương.
52 Trên thượng phòng, Ngọc tướng quân và Mộ thị hai mặt nhìn nhau. Biểu hiện hôm nay của Húc Vương tất cả mọi người đều thấy, hai vị chủ tử của Ngọc phủ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
53 Mộ thị được được hồi báo của Thôi ma ma, mày nhăn lại: “Ngươi nói cái gì? Nó còn muốn khế ước bán mình?”Nha đầu kia đúng là lựa gậy mà đánh rắn *, mình có “ý tốt” đem thêm nha hoàn tới cho nàng ta sai bảo, thế mà lại còn đòi khế ước bán mình? Thật đúng là không theo không được!Nguyên văn: đả xà tùy côn thượng – nghĩa tương đương: tùy cơ ứng biến.
54 Ngọc Linh Lung trở về phòng, thở phì phì ngồi xuống cạnh bàn, một trận giày vò như vậy khiến cơn buồn ngủ của nàng đã hoàn toàn biến mất. Thuận tay với lấy ấm trà trên bàn, định rót chút nước để uống, lại không nghĩ tới, ấm trà cũng trống không.
55 Cứ náo loạn như vậy hơn nửa tháng, toàn bộ người trong kinh thành đều biết, một vương gia quần áo lụa là như Húc Vương, lại khua chiêng gõ trống theo đuổi Tứ tiểu thư của phủ Ngọc tướng quân, kiên cường bất khuất, thất bại trăm lần vẫn không hề thay đổi.
56 Mộ thị mới từ trong viện của Ngọc Thiên Kiều trở về, Song Đào đã vội vã chạy vào: “Phu nhân, Bạch tiên cô đến, đã đợi nửa ngày ngoài hiên nhà rồi. ”Từ khi dùng linh dược giải độc của Ngọc tướng quân mang về từ Bắc Cương, thân thể của Ngọc Thiên Kiều đã dần dần khôi phục, tảng đá lớn trong lòng Mộ thị cũng dần được bỏ xuống, hiện tại lại nghe thấy Bạch tiên cô đến đây, trong lòng có chút căng thẳng: “Nàng? Nàng tới làm gì?”Song Đào nói: “Nô tỳ cũng không biết, bất quá, Tiên cô hình như có chuyện quan trọng cần nói.
57 Mộ thị lúc này mới phục hồi tinh thần, cũng tự cảm thấy mình lỡ lời, day day trán nói: “Lão gia mấy ngày nay sao rồi?”Thôi ma ma nói: “Lão gia phái Vương Dũng tới đây hai lần, nói là vấn an phu nhân.
58 Ngọc Linh Lung cũng không thèm giải thích, tùy ý để Huyên Thảo thay ình sang một bộ xiêm y màu xanh lam, dưới vạt áo thêu hoa ngọc lan trắng, bên trên thêu mà như vẽ nên những chú bướm nhỏ xinh màu xanh ngọc đang lượn bay, khiến cho nàng càng thêm vẻ điềm tĩnh mà không mất đi sự linh động, xinh đẹp thoát tục vô cùng.
59 Húc Vương đối với Bạch tiên cô giả thần giả quỷ đã mất đi hứng thú, ngồi bên cạnh Ngọc Linh Lung không ngừng nói: “Linh Lung, nàng đã ăn bánh Phỉ Thúy của Lục Mai Trai chưa? Hương vị cũng không tệ, hôm nào ta dẫn nàng đến đó ăn thử nhé?”“Đúng rồi, Nhiễu Lương Cư có một hoa đán * mới đến, tên là Mộc Lan, hát xướng vô cùng tốt, khi nào ta mang nàng đi nhé?”Vô luận Húc Vương nói gì, Ngọc Linh Lung đều là mắt điếc tai ngơ.
60 Hắn vừa hỏi xong những lời này, một ấm trà ngay lúc đó từ phía sau bay tới, cả cái ấm mang theo nước nặng nề rơi lên tấm vải!Choang một cái, ấm trà rơi xuống, phát ra tiếng vỡ tan tành, đánh ngã cả hai ngọn nến trên mặt đất.