61 Sự tình đến mức này, Ngọc tướng quân nhất định là muốn Mộ thị cho hắn một lời giải thích, chỉ là ngại Húc Vương vẫn đang ở đây nên mới phải nín nhịn cơn giận.
62 Dung nhan tuấn mĩ gần trong gang tấc, hương bạc hà như có như không truyền đến mũi, Ngọc Linh Lung lại hoàn toàn không muốn thưởng thức khuôn mặt anh tuấn trước mắt, chỉ thầm nghĩ đẩy nhanh cái tên đang giam cầm mình trong ngực này.
63 Mộ thị kinh hồn bạt vía chịu đựng ánh nhìn của Ngọc tướng quân, miệng lại cứng rắn cãi lại: “Lão gia, oan uổng cho thiếp a. Thiếp đối xử với Lan Nhi như muội muội ruột, sao có thể hại nàng như vậy?”Vô nghĩa, nàng không ngốc, sao có thể thừa nhận chuyện này do mình làm? Nhìn bộ dáng này của Ngọc tướng quân, nếu nàng thừa nhận, không bị hắn đánh chết mới là lạ.
64 Mộ thị đưa mắt nhìn Ngọc tướng quân, hắng giọng một cái, muốn nói sang chuyện khác: “Ân…Thiên Kiều a, chuyện này để sau hãy nói. Cha con vẫn đang thương tâm vì chuyện của Lan di nương, đừng náo loạn nữa.
65 Nhặt hạt dưa bỏ vào miệng, Ngọc Linh Lung nói: “Kêu mấy người Tiểu Thanh lại đây. ”Nhiều ngày trôi qua, nàng vẫn không lên tiếng, mấy nha hoàn này có lẽ đã xem nàng như một kẻ dễ lừa!Bốn người Tiểu Thanh quỳ trên mặt đất, ai nấy đều cúi đầu, chờ Ngọc Linh Lung phân phó.
66 Ngọc Linh Lung có chút bất đắt dĩ nhìn hai nha hoàn trước mắt, mới có vài ngày ngắn ngủi, ngay cả Huyên Thảo và Linh Nhi bên người mình cũng có ấn tượng tốt với nha đầu Tiểu Anh kia như vậy, xem ra mình xuống tay vẫn có chút chậm.
67 Đám dân chúng tức khắc ồn ào xông tới. Từ trước tới nay, bách tính trăm họ bình thường nào có cơ hội được dùng băng, vừa nghe thấy Ngọc Linh Lung cho không, lập tức nhao nhao vùng dậy.
68 Sau khi mẹ con Mộ thị và Ngọc Thiên Kiều bị Ngọc tướng quân đánh ột trận, Ngọc phủ hiếm khi được thanh tĩnh trong một thời gian ngắn. Mấy ngày nay, Mộ thị và Ngọc Thiên Kiều chỉ có thể nằm dưỡng thương trên giường, mà Mai di nương vừa vào nội viện đã vội vàng lôi kéo hạ nhân, củng cố địa vị của mình trong Ngọc phủ.
69 Thanh âm truyền ra từ cổ họng có chút khẩn trương, Ngọc Thiên Liễu cười lấy lòng nói: “Để ta đi? Chỉ sợ nàng không tin!”Tin hay không với nàng thật ra không quan trọng, mà chính là vạn nhất làm hỏng chuyện của Ngọc Thiên Kiều, không phải nàng cũng xong rồi sao? Mà lấy tính tình của Ngọc Linh Lung, liệu có thể buông tha nàng không?Ngọc Thiên Liễu cũng không muốn một lần nữa uống nước bùn vừa bẩn vừa thối.
70 Không phải chỉ là một thứ nữ thôi sao? Giết chết nàng thì có làm sao? Vừa vặn thay nàng xả tức!Nghe được thanh âm của Ngọc Thiên Kiều, mắt đẹp của Ngọc Linh Lung lập tức nhíu chặt.
71 Khuôn mặt tuấn tú của Húc Vương đầy tức giận: “Cái này là ai làm? Ai dám khi dễ nàng!”Ngọc Linh Lung nhíu mày, nói giỡn, ai có thể khi dễ nàng? Nàng không khi dễ người khác thì thôi chứ!Không đợi nàng lên tiếng, Húc Vương đã từ trong ngực rút ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau vết máu trên mặt Ngọc Linh Lung: “Linh Lung, có đau không?”Chóp mũi truyền đến mùi bạc hà thơm mát, Ngọc Linh Lung lại cảm thấy trên người nổi đầy da gà.
72 Nhưng là, lời nói của tổng quản lại khiến lòng hắn vừa mới hiện ra chút vui sướng lập tức lại hóa thành hư ảo, chỉ nghe tổng quản trả lời: “Lão gia yên tâm, Tứ tiểu thư rất tốt, một sợi tóc cũng không bị thương.
73 Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn lại, người tới một thân áo ngoài xanh thẫm thêu hoa, khuôn mặt tròn tròn tràn đầy ý cười, rõ ràng là Thi Huệ Thư từng gặp một lần ở phủ Trường Đình Hầu.
74 Trông thấy thần sắc sợ hãi của Thi Huệ Thư, nam tử trẻ tuổi kia không nhịn được càng thêm đắc ý, dương dương tự đắc nói: “Các nàng là nữ hài nhà ai? Không bằng theo gia đi, ta cam đoan các nàng sẽ được ăn no uống say, nửa đời sau hưởng phúc vĩnh viễn!”Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng: “Khẩu khí thật lớn! Con mẹ ngươi muốn làm gì?”Gã sai vặt phía sau nam tử lập tức quát: “Lớn mật! Gia nhà chúng ta đường đường là công tử của Binh bộ Phùng thượng thư, ngươi chỉ là một dân nữ, lại dám cuồng ngôn như vậy, không sợ bị trừng trị sao?”Ngọc Linh Lung cười lạnh.
75 Thi Huệ Thư giương mắt nhìn nhìn, nói: “Đó là trái cuốn hiếm có. Dùng phần cái của quả, mứt táo, củ từ, đường trắng, hoa quế, lấy váng sữa đậu nành cuốn lại rồi chưng cách thủy, sau đó phết một lớp mật, rắc ít ớt xanh thái sợi, vài sợi bang vàng, vị hơi ngọt ngọt…”Ngọc Linh Lung cắn một miếng, bánh vừa vào miệng liền tan ra, ngọt mà không ngấy, lại mang theo vị ngọt ngọt của hoa quế, hương vị đúng là không tồi.
76 Ngọc Linh Lung đang lúc không vui, còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của Thi Huệ Thư, Thi Huệ Thư đã cứ thế mà đem tâm sự cất giấu chỗ sâu nhất trong lòng nói ra: “…Từ lần đầu tiên gặp ta đã không quên được hắn.
77 Mà động tác bắn người ra này, không cẩn thận lại đụng tới vết thương trên người, Phùng Tư Hoài đau đớn xoa xoa cánh tay, tức giận bất bình nhìn Ngọc Linh Lung: “Nương, người xem nàng đánh con thế nào này!”Ngọc Linh Lung không nhìn hắn, cũng không hành lễ, vừa vào phòng đã hướng sang chiếc ghế bên phải ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp quét mắt nhìn Phùng phu nhân một cái, lạnh lùng noi: “Thế nào, hôm qua ăn đánh chưa đủ, hôm nay còn muốn đến?”Phùng phu nhân nghe vậy tức giận nhan mày.
78 Ngọc tướng quân sao có thể hiểu được tâm tư của nữ nhân, nhìn thấy lúm đồng tiền uyển chuyển của Mai di nương, nhịn không được cảm thán: “Nếu độc phụ kia có một nửa hiền lành của nàng, ta cũng bớt lo.
79 Ngọc Linh Lung quả thực hoàn toàn không nghĩ tới, trải qua mấy ngày buồn chán, lại có chuyện tốt như vậy từ trên trời rơi xuống. Thôi ma ma được chủ tử cho phép, đương nhiên càng ra sức, ba hoa chích chòe với Ngọc Linh Lung, chỉ cần Tứ tiểu thư đồng ý đi đón lão phu nhân.
80 Vốn tưởng đối phương đánh lén sau lưng nàng, tốc độ cực nhanh, linh hoạt trốn tránh, nhất định là một thanh niên trẻ trung nhanh nhẹn, nào ngờ người trước mặt này, một thân áo xanh, tóc mai bạc trắng, khuôn mặt trắng nõn, chỗ trán dưới khóe mắt che đầy nếp nhăn, rõ ràng là một lão thái thái ít nhất cũng khoảng năm sáu mươi tuổi.