21 (Xuất phát từ một câu nói so sánh giữa đầu kim và râu (phần trên của lúa mì) có ý nghĩa: ăn miếng trả miếng, quyết không nhượng bộ)Trong phòng khách ở ngoại viện, Húc Vương ngay ngắn ngồi trên ghế thái sư giữa phòng.
22 Mộ thị gương mắt nhìn Ngọc Linh Lung, lại đón nhận đôi con ngươi như phát ra lưỡi dao lạnh lẽo của nàng ta, theo bản năng co rúm lại. Công đường của cái con người này, một là Húc Vương, một là Ngọc Linh Lung, bất kể là ai nàng cũng không thể trêu chọc, cho dù trong đó một người trên danh nghĩa là nữ nhi thứ xuất của nàng.
23 Chỉ thấy trước mắt một nam tử trẻ tuổi mắt to mày rậm tiến vào, quỳ một gối hành lễ với Húc Vương: “Thần, đội trưởng đội hộ quân Ngọc Duy Vũ, tham kiến Húc Vương Gia.
24 Ánh mắt của Húc Vương chậm rãi từ trên người Ngọc Duy Vũ ngước lên, dừng lại trên khuôn mặt của Ngọc Linh Lung, trong khoảnh khắc không rõ hỉ nộ. Khuôn mặt của cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt này đầy sát khí, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh như thủy tinh lộ ra tia miệt thị nồng đậm, giống như là không đem Vương gia như hắn vào trong mắt.
25 Bất tri bất giác, đêm đã buông xuống từ lúc nào. Trong Phẩm Lan Uyển, Huyên Thảo nhìn hoàng hôn mà đứng ngồi không yên, vừa rồi đầu bếp nữ mới tới làm xong đồ ăn, mời Huyên Thảo nếm thử hương vị, nàng cũng không biết vị thế nào.
26 Ngọc Linh Lung nhìn gương mặt thanh tú xa lạ kia, khẽ chau mày: “Huyên Thảo, em biết nàng ta?”Huyên Thảo vội nói: “Tiểu thư, đây là nha hoàn trong viện của Tam tiểu thư, gọi là Lăng Giác.
27 Lăng Giác như thể đem tất cả triệt để nói ra: “Phẩm Lan Uyển trước đây là chỗ ở của Nhị tiểu thư cùng Lan di nương. Sauk hi Lan di nương qua đời, Nhị tiểu thư không muốn người khác đến đây ở nên động tay động chân trong viện, khiến ọi người đều cho rằng Phẩm Lan Uyển có ma quỷ —–”Nghe xong lời Lăng Giác nói, Ngọc Linh Lung khẽ nheo mắt.
28 Ở kinh thành, phủ Ngọc tướng quân cũng không được tính là một tòa nhà lớn cho lắm. Mặc dù Ngọc Thiên Phương và Ngọc Thiên Liễu đều là tiểu thư của Ngọc phủ, nhưng không thể ở riêng một mình, mà là được Mộ thị an bài ở cùng một viện, Ngọc Thiên Phương ở sương phòng phía đông, Ngọc Thiên Liễu thì được ở một nơi rộng rãi hơn một chút, sương phòng phía tây.
29 Ngọc Thiên Phương vừa nghe đến tên của Lăng Giác, cảm giác như sét đánh ngang tai, muốn động cũng không động nổi. Không đâu, Lăng Giác là do mình lén lút phái tới thám thính, cho dù có bắt được, cũng sẽ khai ra Ngọc Thiên Liễu, không thể nào khai ra mình được?Sắc mặt Ngọc Thiên Phương tái nhợt, cố gắng mỉm cười: “Tứ muội muội nói thế này là có ý gì? Sao ta nghe không hiểu chút nào?”Ngọc Linh Lung ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, gương mặt nồng đậm lệ khí tựa như một bức tranh tinh xảo: “Ngươi không hiểu? Không phải hôm nay ngươi tới xem náo nhiệt sao!?”Khi Ngọc Thiên Phương phái Lăng Giác đến xem thử Ngọc Linh Lung sống thế nào trong một tòa viện đầy ma quỷ, nàng liền biết, Ngọc Thiên Phương nhất định sẽ không muốn bỏ lỡ cảnh nàng giáo huấn Ngọc Thiên Liễu, vậy nên nàng liền đảo khách thành chủ (từ bị động chuyển sang chủ động).
30 Không thể không nói, nhóm nữ đầu bếp này thật sự là những kẻ lão luyện trong phương diện tung tin đồn. Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức nhanh chóng rơi vào trong tai Mộ thị.
31 Ngọc tướng quân đi Bắc Cương ba năm, không phải là đi đánh giặc à? Sao lại còn mang về một di nương?Nhìn thấy Mộ thị thất thố, Vương Dũng hoảng sợ, đầu càng cúi thấp hơn: “Phu nhân bớt giận, tiểu nhân cũng chỉ là trở về báo tin…”Nhìn thấy bộ dáng Vương Dũng không dám nhiều lời, Mộ thị phục hồi tinh thần, lập tức nghiêm khắc quét mắt khắp phòng, đám nha hoàn vú già cũng đang bị tin tức này làm cho ngây người vì kinh ngạc phục hồi tinh thần, vội vàng biết điều lui ra ngoài.
32 Sáng sớm hôm nay, Ngọc Linh Lung vừa dùng xong điểm tâm, Mã Trường Canh đã chạy vội vào. “Tiểu thư, Bạch tiên cô kia đến rồi, chính là hướng đến chỗ của chúng ta!”Huyên Thảo nghe xong cảm thấy có chút kỳ quái: “Phủ lớn như vậy, vì sao cố tình đến chỗ chúng ta? Tiểu thư, không phải phu nhân lại muốn làm gì chứ?”Ngọc Linh Lung buông chén trà, thản nhiên cười lạnh: “Ả? Không có cái gan này.
33 Vẻ mặt Bạch tiên cô kiên cường chính trực, đón nhận ánh mắt sắc như dao của Ngọc Linh Lung: “Không sai, chính là quỷ nhập vào người! Nếu bổn tiên không ra tay, không quá ba ngày, quý phủ của các ngươi nhẹ thì hao tốn tiền tài, nặng thì cửa nát nhà tan —–”Thôi ma ma nghe được cảm thấy sợ hãi không thôi, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy? Nhớ tới lời nhắc nhở của Mộ thị, Thôi ma ma nhất định sẽ mở miệng xin Bạch tiên cô lập tức ra tay giúp đỡ, trừ khử yêu ma quỷ quái trên người Ngọc Linh Lung.
34 Trong nhà chính, Mộ thị sững sờ nghe Thôi ma ma bẩm báo, bỗng nhiên lại có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Ngay cả Bạch tiên cô pháp thuật cao thâm cũng không thu phục được Ngọc Linh Lung kia, trái lại lại bị đánh cho người đầy thương tích.
35 Điền Phong sửng sốt một lúc, mới kịp nhận ra bà già Ngọc Linh Lung nói là Mộ thị. Trong nhất thời, nàng không biết phải trả lời thế nào. Nếu nói thẳng ý đồ đến đây, chính là tự mình thừa nhận bà già trong miệng Ngọc Linh Lung là Mộ thị, nếu không nói, nàng cũng không thể đắc tội với Tứ tiểu thư.
36 Đám tiểu cô nương này khoảng từ tám, chín đến mười hai tuổi, mặc y phục bằng vải thô, mái tóc tùy tiện buộc lại bằng vải bố, thế nhưng gương mặt lại sạch sẽ vô cùng.
37 Ăn xong cơm chiều, Huyên Thảo dẫn tiểu cô nương đã tắm rửa sạch sẽ vào phòng. “Tiểu thư!” Tiểu cô nương vừa vào phòng liền quỳ xuống, nặng nề đập đầu trước Ngọc Linh Lung, “Nô tỳ thỉnh an tiểu thư.
38 Ngọc tướng quân xoay người bước xuống ngựa, uy nghiêm quét mắt nhìn đám nữ nhân ra đón một vòng, mày hơi nhíu lại: “Mọi người đi đâu hết rồi?”Mộ thị âm thầm cắn chặt răng, chẳng lẽ nàng không phải là người sống sờ sờ ra đấy sao?Tuy rằng oán thầm, Mộ thị vẫn cười lấy lòng nói: “Thiên Kiều và Thiên Phương đều bị bệnh, thiếp không gọi bọn chúng tới.
39 Trên nhà chính, Ngọc tướng quân vừa thay xiêm y mới bước ra từ trong phòng, liền trông thấy Mộ thị mệt mỏi dẫn hạ nhân trở về. Mộ thị giống như là không nhìn thấy Ngọc tướng quân, nghiêng đầu hướng Tiền ma ma phân phó: “Cứ như vậy đi, đem chiếc vòng rồng vàng của ta đi cầm lấy hai trăm lượng đền cho Bạch tiên cô.
40 “Tiểu thư, tiểu thư! Không xong rồi!” Huyên Thảo chân nam đá chân xiêu chạy đến, vẻ mặt đầy khiếp đảm, “Lão gia trở về rồi, muốn tiểu thư qua đó. ”Ngọc Linh Lung ở trên giường ngồi dậy, thoải mái duỗi lưng một cái, làm như không thấy sự lo lắng của Huyên Thảo: “Hắn trở về, liên quan gì đến ta?”Huyên Thảo gấp đến độ giậm chân: “Em nghe người trong viện của phu nhân nói, lão gia tức giận vô cùng, muốn tiểu thư nhanh chóng sang đó!”Ngọc Linh Lung đỡ lấy bát trà Linh Nhi đưa tới, súc miệng xong mới lên tiếng: “Hắn gọi ta là ta phải tới à? Hắn là cái gì?”Huyên Thảo sửng sốt một lát mới lắp bắp nói: “Nhưng… nhưng lão gia là phụ thân của tiểu thư a!”Tiểu thư trăm nghìn cay đắng mang nàng vào phủ, không phải là muốn tìm phu thân nương tựa hay sao? Sao bây giờ Ngọc tướng quân trở về, tiểu thư lại không hề lo lắng như vậy?Ngọc Linh Lung bước xuống giường, đi đến chỗ cái bàn vuông giữa nhà ngồi xuống, nhàn nhã cầm hạt đậu phộng mật ong bỏ vào miệng, tựa hồ như không đem mệnh lệnh của Ngọc tướng quân để vào trong lòng.