Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thứ Nữ Là Phải Độc Ác Chương 83: Ở Đây Chờ Chết Đi! (2)

Chương trước: Chương 82: Ở Đây Chờ Chết Đi! (1)



Biết tin hôm nay Ngọc lão phu nhân hồi phủ, Mộ thị mặc dù bị bệnh, nhưng vẫn phân phó hạ nhân cẩn thận quét tước toàn phủ một lần, nhất là Kính Thượng Phòng – nơi ở của Ngọc lão phu nhân, hơn nữa còn mua thêm không ít đồ đạc mới để trang hoàng lại, trông rực rỡ hẳn lên.

Mộ thị kiên cường chống đỡ thân thể bệnh tật, dẫn theo đám người trong phủ ra đại môn nghênh đón Ngọc lão phu nhân, lại bị dáng vẻ mặt mỏi đầy phong trần của đoàn người làm cho kinh sợ.

Gương mặt của Ngọc Linh Lung lạnh như băng, không nói lời nào, đi theo đám nha hoàn bà tử người nào người nấy sắc mặt xám như tro, lo sợ không yên. Càng đáng sợ hơn là xe ngựa của Ngọc lão phu nhân đầy vết máu bắn tung tóe, nhìn thấy mà phát hoảng.

“Đây…đây là sao vậy!?” Mộ thị đương nhiên không dám trực tiếp hỏi Ngọc Linh Lung, ánh mắt nhìn về nhóm nha hoàn bà tử bên cạnh xe ngựa, thanh âm mang theo chút kinh sợ, “Lão phu nhân đâu? Lão phu nhân không có việc gì chứ!?”

Sắp đến đại hôn của nhi tử, nếu Ngọc lão phu nhân xảy ra chuyện gì, hôn sự này chỉ sợ cũng không cần làm nữa.

Đoàn người kinh hồn bạt vía xuống núi, mắt thấy đã đến nhà, mới dám thở ra một tiếng. Một bà tử thất thanh khóc lớn: “Phu nhân a, đám nô tỳ suýt chút nữa không trở về —-”

Vừa gào một câu như vậy, Ngọc Linh Lung đã lạnh giọng quát: “Câm miệng!”

Một đám người chực gào miệng khóc nháy mắt đã bị mắng trở về, đám nha hoàn bà tử người nào cũng giàn giụa nước mắt, đáng thương nhìn Mộ thị. Trước mặt Ngọc Linh Lung, cũng là thở mạnh cũng không dám.

Linh Nhi nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, rút ra một chiếc ghế nhỏ được cất kỹ, lúc này mới vén rèm lên, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, người xuống xe đi.”

Ngọc lão phu nhân nắm lấy tay của Linh Nhi, vững vàng xuống xe. Mộ thị thấy lão phu nhân không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm, đưa tay định đỡ Ngọc lão phu nhân: “Lão phu nhân, người chậm một chút.”

Tay vừa giơ ra, lại bị Ngọc lão phu nhân hung hăng đánh một cái. Mộ thị bị đánh đau, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn Ngọc lão phu nhân, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì, rút tay về cũng không được, mà không rút cũng không phải.

Ngọc lão phu nhân cả giận nói: “Cho ngươi phái người đón ta xuống núi, ngươi liền phái một đám bà già với tiểu nha đầu. Ngươi không nghĩ tới chuyện ta gặp phải thổ phỉ thì phải làm sao à? Hay là ngươi mong ta chết sớm một chút?”

Mộ thị đứng giữa đại môn, bị Ngọc lão phu nhân mắng trước mặt mọi người, lập tức xấu hổ vô cùng, lại không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu chịu đựng lời trách mắng của Ngọc lão phu nhân.

Chuyện này đúng là nàng không đúng, vốn tưởng rằng Ngọc lão phu nhân điểm mặt chỉ tên kêu Ngọc Linh Lung đi đón, nàng chỉ cần làm theo an bài mà thôi, lại quên mất cho hộ vệ đi theo.

Một là nàng có thương tích trong người, làm việc khó có thể không phạm sai lầm. Thứ hai là thân thể của Ngọc lão phu nhân vốn khỏe mạnh cường tráng, lại biết một chút võ công, nàng cũng không quá quan tâm đến vấn đề an toàn của Ngọc lão phu nhân.

Lại nói, một lão thái thái, ai sẽ đi cướp của bà?

Mộ thị nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng cũng không dám nói ra, chỉ có thể cúi đầu nghiêng người, cẩn thận đi theo sau Ngọc lão phu nhân tiến vào phủ.

Ngọc lão phu nhân ba năm không ở phủ, Mộ thị đã quen làm chúa mẫu nói một mà không nói hai, nay lại giống như một tiểu tức phụ bị khinh bỉ phải đoán ý qua lời nói và sắc mặt của người khác.

Cơn giận còn sót lại của Ngọc lão phu nhân vẫn chưa tiêu hết, vừa ngồi xuống Kính Thượng Phòng đã nói: “Tiểu tử Ngọc Bằng kia đâu? Người làm nương này ba năm không xuất hiện cũng không biết nhớ thương, lúc này chạy đi đâu rồi?”

Mộ thị ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, cẩn thận nói: “Cam phủ xảy ra chút chuyện, lão gia dẫn người qua đó xem rồi ạ.”

Chân mày của Ngọc lão phu nhân cau lại: “Cam phủ? Cam phủ xảy ra chuyện gì?”

Mộ thị thấy lão phu nhân đã chú ý đến chuyện khác, cuối cùng mới dám thở nhẹ ra, vội đáp: “Nghe nói là công tử của Cam phủ không thấy đâu, đã báo cho Kinh Triệu Doãn. Toàn bộ kinh thành lúc này đều đã lục lọi khắp các ngóc ngách, nhưng vẫn không tìm thấy.”

Ngọc lão phu nhân nhíu mày: “Ta nhớ rõ, Cam thái phó chỉ có một nhi tử.”

Mộ thị nói: “Lão phu nhân vẫn nhớ rõ như vậy. Thái phó đại nhân hơn bốn mươi tuổi mới sinh được một công tử, nay mới có mười ba tuổi.”

Hai người bên cạnh một hỏi một đáp, Ngọc Linh Lung bên này đã có chút không kiên nhẫn, đứng dậy nói: “Lão phu nhân, ta nên đi rồi.”

Ngọc lão phu nhân nhìn về phía nàng, sắc mặt hòa hoãn không ít, thanh âm cũng vô cùng thân thiết: “Linh Lung, ngươi cũng mệt rồi, về trước nghỉ ngơi đi.”

Mộ thị kinh ngạc không biết nói gì, Ngọc lão phu nhân chưa từng ôn hòa với mình như vậy? Với thứ nữ Ngọc Linh Lung kia lại vô cùng hòa ái đến như vậy.

Bên này oán thầm, Ngọc lão phu nhân đã bưng trà lên, trầm giọng nói: “Cam phủ rốt cuộc là làm sao, ngươi đem mọi chuyện nói hết cho ta.”

——————————-

Ngọc Linh Lung trở lại Phẩm Lan Uyển, tắm rửa qua rồi đổi xiêm y khác mới cảm thấy tinh thần sảng khoái đứng dậy. Đến khi nàng đi ra, Huyên Thảo đã được Linh Nhi kể lại chuyện xảy ra ban ngày, liền không ngừng vỗ ngực mà sợ, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi.

“Tiểu thư, lần sau người có ra ngoài, nhất định phải nhớ cho em theo. Nếu tiểu thư có xảy ra chuyện gì không hay, em cũng không sống nổi.”

Ngọc Linh Lung có chút bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt lo lắng mắt ngấn nước của Huyên Thảo: “Cho em theo? Em có khả năng gì?”

Huyên Thảo đúng ý hợp tình nói: “Em có thể bảo hộ cho tiểu thư nha!”

Ngọc Linh Lung liếc mắt nhìn Huyên Thảo, quyết định vẫn là không nên đả kích tấm lòng dũng cảm trung thành của nha đầu kia, mà thay đổi đề tài: “Bảo Mã Trường Canh chuẩn bị cho ta vài quả trứng gà còn sống, thêm cả vài củ cà rốt nữa.”

Huyên Thảo nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư muốn làm đồ ăn sao? Có muốn em đi phân phó phòng bếp…”

Ngọc Linh Lung cuốn mái tóc còn ướt sũng lên, dùng một cây trâm vấn thành búi: “Không phải nấu cơm! Đi chuẩn bị đi, chuẩn bị tốt rồi mang vào cho ta.”

Một lát sau, Ngọc Linh Lung tiếp nhận hộp đựng đồ mà Huyên Thảo đã chuẩn bị, nói: “Linh Nhi đi nghỉ đi. Ta muốn ra ngoài một chuyến, không cần ai theo.”

Huyên Thảo lập tức bối rối: “Như vậy sao được? Tiểu thư muốn đi đâu? Em theo người đi…”

Ngọc Linh Lung thở dài, cố gắng nhẫn nại: “Ta ở ngay trong phủ, em yên tâm rồi chứ?”

Huyên Thảo thế này mới thả lỏng, mắt thấy Ngọc Linh Lung đã ra đến cửa phòng, vẫn không yên lòng chạy theo, cao giọng nói: “Tiểu thư trở về sớm một chút, em chuẩn bị canh táo đỏ ngân nhĩ cho người!”

Ngọc Linh Lung cầm theo chiếc hộp nhỏ, cũng không quay đầu lại mà nói: “Biết rồi, ta trở về sẽ uống.”

Đến cổ đại lâu như vậy, nàng vẫn không quen với thói quen lề mề của Huyên Thảo, nhưng mà nàng cũng không thể không thừa nhận, tiểu nha đầu này thật sự chăm sóc cho nàng từ những việc nhỏ nhất.

Ngọc lão phu nhân vừa mới hồi phủ, bọn hạ nhận rõ ràng có rất nhiều việc phải làm. Giờ phút này, hậu viện Ngọc phủ yên tĩnh vô cùng, ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Ngọc Linh Lung đi thẳng một đường về phía sau viện, thời gian chưa đến một nén nhanh đã tới nơi nàng muốn tới.

Đây là lần đầu tiên nàng tới chuồng ngựa của Ngọc phủ. Nơi này cũng không quá lớn, có lẽ là vì Ngọc tướng quân hàng năm đều ở bên ngoài. Chuồng ngựa cũng không có ngựa nào tốt, chỉ có mấy con ngựa chân lùn thường dùng để kéo xe. Người trông coi chuồng ngựa lúc này cũng đang gục đầu nằm sắp trên đất ngủ, bên cạnh còn có một vài chiếc xe ngựa lớn nhỏ có mới có cũ, trong đó còn có chiếc xe ngựa Ngọc lão phu nhân hôm nay vừa dùng.

Ở nơi này, một con ngựa chân dài như Truy Nguyệt đương nhiên vô cùng nổi bật. Trông thấy Ngọc Linh Lung tới, Truy Nguyệt đang lười biếng nằm phơi nắng liền lập tức đứng lên, đi đến bờ rào chuồng ngựa, hưng phấn hướng về phía nàng thở phì phì.

Đưa tay vuốt ve lớp lông ẩm ướt của Truy Nguyệt, Ngọc Linh Lung cầm trứng gà đập vào bờ rào rồi đút cho nó, nhẹ giọng nói: “Hôm nay may mà có ngươi.”

Nếu không phải lá gan của Truy Nguyệt lớn, chỉ sợ khi nàng vừa gặp hai nhóm người đang đánh nhau đã bị ngựa bỏ rơi. Nếu không phải Truy Nguyệt thông minh, cũng sẽ không tâm ý tương đồng với nàng đến thế, ngay cả nhất cử nhất động của nàng cũng hiểu.

Lúc trước nàng đoạt Truy Nguyệt từ tay Húc Vương, cũng chỉ vì muốn cho Húc Vương một cái giáo huấn. Truy Nguyệt ở trong phủ nhiều ngày như vậy, nàng cơ hồ cũng đã quên sự tồn tại của nó. Nhưng sau khi trải qua một màn tranh đấu trên núi, nàng cảm thấy Truy Nguyệt đúng là một bảo mã hiếm có.

Động vật và người cũng giống nhau, đều cần một chút khuyến khích cùng quan tâm, lần sau mới có thể bán mạng cho ngươi.

Truy Nguyệt ăn xong trứng gà, liền dùng mũi cọ cọ vào tay áo tơ tằm của Ngọc Linh Lung, có vẻ vô cùng thân thiết. Ngọc Linh Lung nhợt nhạt cười, lấy ra cà rốt, đút cho Truy Nguyệt.

“Ăn chậm một chút. Tất cả đều là của ngươi.” Ngọc Linh Lung vỗ vỗ cổ ngựa, “Linh Nhi nói cũng đúng thật. Ngươi đúng là đồ tham ăn.”

Buổi chiều yên tĩnh, ve sầu tựa hồ cũng đang ngủ, bốn phía im ắng, ngay cả một tiếng gió nhè nhẹ cũng không có.

Giữa bầu không khí yên lặng, đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng cánh cửa đang khép hờ nhè nhẹ mở ra, Ngọc Linh Lung cảnh giác quay đầu nhìn.

Chẳng lẽ có người?

Đằng sau, chỉ có một căn phòng để đầy mấy thứ dụng cụ trang bị cho ngựa, nào có nửa bóng người?

Ngọc Linh Lung hít vào một hơi thật sâu. Có lẽ bản thân mình quá căng thẳng rồi, làm gì có ai đến chuồng ngựa Ngọc phủ làm cái gì?

Tầm mắt chậm rãi thu hồi, ngay sau đó, ánh mắt của nàng dừng lại ở một nơi, thật lâu không có di động.

Một chiếc xe ngựa vẫn còn vết máu bắn tung tóe dừng bên cạnh, trông có vẻ bắt mắt vô cùng. Đây là chiếc xe ngựa ban ngày Ngọc lão phu nhân mới dùng, vẫn giống hệt như lúc trở về đến đây, rõ ràng là chưa kịp đánh rửa.

Hấp dẫn ánh mắt của Ngọc Linh Lung không phải là chiếc xe này, mà là chiếc xe ngựa ở phía sau.

Vết gì đó màu đỏ đen lộ ra một nửa, mấy con ruồi bọ quay lượn xung quanh, mùi máu tanh như có như không trôi lơ lửng trong không khí. Thực rõ ràng, đây là mùi máu tươi của người, hơn nữa xuất hiện trong thời gian rất ngắn.

Ngọc Linh Lung nhớ rất rõ, xe ngựa là của Ngọc lão phu nhân, đằng trước có Linh Nhi và xa phu, ba người này lúc gặp màn đánh nhau trên núi kia đều không bị thương.

Như vậy, vết máu này từ đâu mà đến?

Đôi mắt sáng như sao dần nhíu chặt, Ngọc Linh Lung không chút biến sắc cúi người, rút ra thanh đoản đao nắm trong tay.

Bước chân nhẹ nhàng đi tới, thân hình nàng nhanh nhẹn như một con báo nhỏ, không hề phát ra tiếng động.

Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đấy cánh cửa cũ kĩ kia ra. Lúc này đã quá giữa trưa, không khí vô cùng yên tĩnh, cánh cửa rách nát phát ra một loại âm thanh chói tai do đã lâu không được tu sửa, rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra.

Tro bụi che kín căn phòng, trong lớp bụi dày đặc dưới đất, dấu vết của một vật nào đó bò dưới đất rất rõ ràng, nhiều vết máu trộn lẫn trong đó, trông hết sức khác thường.

Thế nhưng lại thật sự có người!

Loading...

Xem tiếp: Chương 84: Ở Đây Chờ Chết Đi! (3)

Loading...