41 "Vù!"Như đang ăn mỳ, cành cây lá khô, đá vụn quanh đó đều theo không khí bị hút vào miệng thanh sắc đại mãng, cần cổ dựng lên của nó căng lên gấp mấy lần.
42 "Nếu đây là Hỏa vân bảo y chứ không phải Hỏa phượng đỗ đâu thì tốt quá!"Trong tiểu thạch ốc ở thành tây, Ngụy Tác nhìn Hỏa phượng đỗ đâu đã được giặt sạch, lại than thở một chặp.
43 Xuyên qua mê vụ trong đêm, từ sơn cốc có truyền tống pháp trận đi ra, Ngụy Tác nhìn thấy giữa núi non ngoài xa có ánh sáng chao chát và những công trình đổ nát nằm rải rác.
44 "Chà!" Ngụy Tác kêu thầm. Thạch Thư dung động chằng chịt thông nhau ở trong, đủ loại ngã rẽ lớn nhỏ, nếu không có Nam Cung Vũ Tinh dẫn đường, dù bảo gã trong đó có hai nhánh Ngọc vân chi, thì gã cũng không tìm được.
45 Này, ta tưởng ai, hóa ra là ngươi. ” Nhìn rõ Ngụy Tác, Hàn Vi Vi cũng ngẩn người, rồi bao nhiêu buồn bực tan hết, đắc ý cười vang. "Cô nương là ai?" Ngụy Tác ra vẻ ‘ta và cô không quen biết gì nhau’, "chúng ta gặp nhau rồi hả?"Hàn Vi Vi cười lạnh, "Ta là ai? Lúc ngươi cướp hai con Thạch vĩ bích tích của ta sao không hỏi ta là ai, lúc ngươi giở trò lưu manh định cởi quần trước mặt ta sao không hỏi ta là ai? Hiện tại định giả bộ không biết ta hả?""A?"Liễu Ngũ mặc hồng sắc pháp y, trông khá đẹp trai là trợ thủ của Thiết Sách được Nam Cung Vũ Tinh gọi đến, nàng sợ Ngụy Tác không đến kịp nên truyên tin khẩn cho Liễu Ngũ vốn tu luyện một môn Huyền hỏa chân giải đến giúp, nhưng không ngờ đại tiểu thư Hàn Vi Vi của Trân Bảo các lại đến theo.
46 Trông thì Ngụy Tác uy phong mọi bề, Hỏa cầu phù lao ra vù vù, nhưng lòng gã đang đắng ngằm. Bạch quang thuẫn bài trước mặt Hàn Vi Vi có uy năng phòng còn lợi hại hơn nhị giai pháp phù, liên tục mười mấy tấm Hỏa cầu phù giáng vào mà không hề có dấu hiệu gì bị nứt.
47 Gom hết thi thể yêu thú trong Thạch Thư dung động lại, giải thích việc giết Độc giác lôi khuê cùng đàn lợn đột nhiên chạy ra, Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh trực tiếp thông qua truyền tống pháp trận quay về Linh Nhạc thành.
48 Trong thể nội Ngụy Tác, chân nguyên xoay tít trong bốn cái tử sắc thần hải. Thạch linh nhũ, vật do thiên địa linh khí ngưng kết mà tu đạo giới hiện tại không còn ghi chép gì quả thật quá kinh nhân, vốn Ngụy Tác dù không quản ngày đêm tu luyện cũng cần nhiều ngày mới có khả năng đột phá đến đệ tứ trọng, nhưng Thạch linh nhũ lập tức giúp gã mở thêm một thần hải, tấn thăng thành tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng!Nhớ lại cam giác linh khí cuồng bạo phun ra, nhanh chóng dung hợp với chân nguyên, gã chép chép miệng, bò toài ra ghé miệng vào cái lỗ hút mạnh tiếp.
49 "Phong linh hống? Băng tuyết đao lang?"Trong gian quý tân sảnh rộng rãi của Kim Ngọc các, hai hoa phục thiếu niên cung kính đứng sau Ngụy Tác, trong đó y phục một thiếu niên thêu chỉ vàng, rõ ràng thân phận cao hơn những thiếu niên khác, chính là thiếu niên hôm nọ đưa linh thạch ở phách mại hội đến cho Trân Bảo các Cơ Nhã, tên Lưu Tường.
50 "Con bà nó chứ, nhất thời mềm lòng! Ngần ấy Hỏa cầu phù luyện đâu có dễ. ”Nhìn theo Nam Cung Vũ Tinh bỏ đi, Ngụy Tác thầm gào lên trong lòng. Bất quá gào thì gào, ban nãy còn như gà trống làm màu làm mè, lần này gã không có cảm giác xót ruột.
51 Linh điền mấy mẫu được chia thành nhiều phần, lấp lánh nhiều loại linh quang, rõ ràng có bố trí mấy pháp trận. Vào trong linh điền, có chỗ nóng rát người như dưới mùa hạ, có chỗ hàn khí bức nhân, kết một lớp băng dày, có chỗ bố trí thành dị thường âm ám, ẩm ướt như trong sơn động.
52 Trong tĩnh thất, trong hộp ngọc trước mặt Ngụy Tác đang ngồi trên đệm Ngân ti thảo, bảy viên Bổ thiên đơn tỏa ánh sang và mùi thơm say người. Liên tục hai đêm, gã được lục bào lão đầu chỉ đạo luyện chế Bổ thiên đơn.
53 Thành bắc dạ thị ồn ào, mọi cửa tiệm và gian hàng đều đông nghị người vây quanh, chí ít có chừng hai nghìn tu sĩ tại tụ tập tại nơi náo nhiệt phi phàm này.
54 "Ba viên hạ phẩm linh thạch! Con bà nó chứ!"Trong một góc đường khá yên tĩnh ở thành bắc tập thị, lục bào lão đầu trong Dưỡng quỷ quán cũng hơi điên cuồng, dùng cả câu Ngụy Tác quen nói.
55 "Mảnh vỡ pháp bảo? Lấy ra xem nào. ” Tử bào lão đạo mặt mũi lạnh tanh đi tới mấy bước, lạnh giọng bảo Ngụy Tác. Ngụy Tác móc ra một vật, là mảnh Âm mị nhận.
56 Tiếng bước chân vang lên gấp gáp, Điền chưởng quỹ đi vào, cùng đi còn có một lão giả mặc hắc sắc bào tử, tóc ngả muối tiêu. "Ngụy huynh đệ, muốn cầm đồ một số bảo vật?" Điền chưởng quỹ rất chuyên nghiệp, không hỏi dò mà đi thẳng vào vấn đề.
57 Quan đối thoại giữa hoàng sam tu sĩ và tử bào lão đạo, địa điểm người của Thiết Sách săn Phệ tâm trùng là ở Thanh Phong lăng. Thanh Phong lăng, cái tên này nghe rất bình thường nhưng nghĩ tới là Ngụy Tác lại sởn gai ốc.
58 Hiện giờ trời sắp sáng rồi. Không rõ bọn hoàng sam trung niên tu sĩ đã thay dối kế hoạch, hành động sớm hơn, Ngụy Tác cho rằng mình nên làm gì đó. "Lão đầu, nguyên khí của ngươi còn khá không? Còn thì giúp ta một lần nhé?" Dừng lại bên đầm nước, gã móc mất tấm Hỏa cầu phù ra, đồng thời nói với lục bào lão đầu.
59 “Tuyệt!” Tu sĩ mặt ngựa có hai cái túi căng phồng, rõ ràng là linh thạch đại, Ngụy mở ra xem thì không nén được kêu ầm lên. So với mấy cao giai tu sĩ này, Ngụy Tác đích xác còn là kẻ mạt rệp.
60 "Xem ra sau này ta phái luyện thuật pháp nào đó kiểu Dạ quang nhãn, cứ như ta có duyên với chui vào động thì phải. ”Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt khán, nhìn địa lăng như mê cung trước mặt.