41 - Đại ca thấy sáng kiến hóa trang của tiểu muội có linh diệu không? Quả nhiên bọn khách giang hồ không ai nhận ra đây là Âu Dương đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy võ lâm.
42 - Mạn nhi nhìn thấy mắt đại ca đỏ hoe, phải chăng đại ca đã khóc?- Tiểu Mạn sao mà tinh mắt thế?- Đại ca khóc vì Tạ cô nương đó sao? Ngạo Thiên phì cười:- Huynh lại ngửi thấy mùi giấm chua rồi.
43 Con đường dẫn lên tổng đàn của Thuận Thiên giáo cứ cách ba bước lại có một võ sĩ áo vàng đứng canh, chín bước lại đặt một vọng gác. Cho dù là cao thủ bậc nhất võ lâm cũng không thể nào đột nhập vào mà không bị phát hiện.
44 Ngạo Thiên cuối cùng cũng trở về. Từ xa, nhìn chàng như một cột máu biết đi. Chàng bồng trên tay đứa con trai chưa đầy tháng tuổi do hai tỳ nữ Hương Đào và Hương Cúc phụng mệnh chủ nhân trao lại.
45 - Ta đi đâu mặc ta. Ai bảo các ngươi cứ lẽo đẽo theo ta làm gì?- Được rồi. . . Được rồi. . . Tiểu thư muốn đi thì cứ đi. Nhưng sao người không đi ngoài đường cái quan mà cứ băng rừng băng rú thế này? Trời tối rồi, chúng ta tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi rồi sớm mai lại lên đường, được không?- Hai con đười ươi đáng ghét này! Các ngươi có câm miệng lại đi không? Bổn tiểu thư đi tìm cái chết thì việc gì đến các ngươi, việc gì phải sợ trời tối với rừng rú?- Tiểu thư.
46 - Cô nương muốn tìm ai? Chu Tiểu Mạn không chút khách khí nói luôn:- Bổn cô nương tìm Tư Mã Quỳnh Dao! Gương mặt thiếu nữ đó thoáng biến sắc nhưng vẫn cố cười nói:- Cô nương lầm rồi chăng? Ở đây không có người nào tên gọi như thế cả.
47 - Muội thật là khờ quá! Sao lại tự đi tìm cái chết chứ? Muội không biết là nếu muội chết đi thì huynh cũng không thiết sống nữa à? Tiểu Mạn đấm nhẹ vào ngực Ngạo Thiên trách móc:- Ai biểu huynh bỏ rơi muội.
48 - Âu Dương Ngạo Thiên mau ra đón khách đi thôi. Ngạo Thiên xuất hiện ở cửa tươi cười nhìn mọi người. Hôm nay chàng mặc áo vải thô, lưng không mang kiếm, quả nhiên không còn vẻ gì là người của võ lâm nữa.
49 Trên đỉnh Sơn Vương hầu như không có ánh mặt trời, chỉ có cuồng phong bão tố, khí lạnh thấu xương. Người bình thường không thể lên tới đỉnh Tuyết Sơn, dẫu có lên được cũng không thể ở quá một canh giờ.