21 Nam Kinh, tên cũ là Kim Lăng, vốn là cố đô thời Lục triều, sơn thanh thủy tú, thành quách đền đài, từng là đệ nhất đại thành thời Chiến Quốc. Danh lam thắng cảnh ở Nam Kinh nhiều vô số kể, nào là Mạc Sầu hồ ở tây môn thành ngoại, nào là Yến Tử cơ cạnh sông ở thành bắc ; thành đông phía nam Chung Sơn có Minh Hiếu lăng, Huyền Vũ hồ, thành nội thì có Bắc Cực các, Thanh Lương sơn, nơi thì trang nghiêm hùng vĩ nơi thì u nhàn tráng lệ, đâu đâu cũng đáng để du khách thưởng lãm Trời tuy đã cuối hạ, nhưng cái nóng vẫn chưa thấy giảm, cái nóng cuối hạ của Nam Kinh nổi tiếng khắp nơi, bởi vậy ngày ngày nam thanh nữ tú kéo nhau ra Yến Tử cơ ở thành bắc để hóng gió.
22 Triển Bạch kinh ngạc cũng phải, ai đời bốn thiếu nữ trước mặt một nam nhân không quen không biết lại có thể tự nhiên trút hết y phục trên người chỉ còn chừa lại độc chiếc quần cực ngắn mỏng như cánh chuồng chừng mà thôi.
23 Triển Bạch tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên một chiếc giường hoa lệ, cổ họng nóng rát. hơi nóng vẫn còn nghe lừng lừng trong bụng. - Nước. . . Thái Kim Phụng nghe Triển Bạch lên tiếng vội chạy lại.
24 Mãnh Như Bình thấy kiếm mà đối phương sử dụng không phải tầm thường, nhưng muốn lợi dụng lợi thế từ trên đánh xuống nên vận đủ kình lực nhằm kiếm đối phương chém xuống.
25 Lão nhân cao gầy tiếp tục nói:- Hai ta sẽ đoán thân phận của người này, chẳng hạn tuổi tác, nam nữ, ai nói đúng thì thắng nói sai thua. Lão quái vật, ngươi thấy thế nào ?Lão phế nhân cười lớn:- Thần la lão quỷ, ngươi đừng hòng gạt ta.
26 Triển Bạch thấy hai lão nhân nội thương rất nặng lại cứ nói chuyện mà không chịu nghỉ ngơi vội bước lên khuyên:- Nhị vị nên tịnh dưỡng vài ngày, chờ thương thế lành hẳn rồi hãy đàm đạo Thần La nhìn chàng:- Ngươi tưởng hai ta sẽ sống được sao ?Thần Hầu cũng mỉm cười nói:- Tiểu tử này tính tình trung hậu ! Nhưng hai ta tổn hao quá nhiều chân lực, nội phủ lại bị chấn thương, chẳng còn sống được bao lâu nữa, vậy không nhân cơ hội này đàm đạo còn đợi đến khi nào ?Triển Bạch ngẩn người một lúc mới lên tiếng:- Chẳng lẽ không còn thần dược nào có thề cứu chữa cho nhị vị được sao ? Triển Bạch này tuy bất tài nhưng cũng nguyện đi cầu y cho nhị vị.
27 Uyển Nhi vừa kêu lên kinh hãi vừa định giơ chưởng chống đỡ, Thân Hầu đã kêu lên:- Chớ sợ ! Lại một cỗ tử thi !Uyển Nhi định thần nhìn lại, đúng là một cổ tử thi, dưới đất còn một thanh Táng môn kiếm.
28 Lại nói Triển Bạch cõng Thần La vào thạch động, lão bắt đầu kể về những hành tích nghĩa hiệp lẫy lừng của Triển Vân Thiên, người cha quá cố của chàng.
29 Một luồng ám kình lẳng lặng cuốn tới, không xé gió ồn ào mà lại nghe như có tiếng sấm âm trầm vang lên. Thiết Dực Phi Bằng bị câu nói trước khi xuất thủ của Triển Bạch kích thích, với danh phận của lão trên giang hồ không thể không tiếp chưởng của đối phương, mặc dù thấy chưởng phong âm nhu của đối phương lão đã hơi úy kỵ rồi.
30 Lại nói Thiết Dực phi bằng Ba Thiên Hách từ trên kích xuống cũng không phá giải được thế trận, lại bị vô số trúc trượng điểm tới, thất kinh mượn đà tung ngược lên cao hai trượng để tránh né.
31 Nam Kinh, vốn là cố đô của lục triều, văn nhân hội tụ, tài bảo vân tập, tiết Nguyên Tiêu nhà nhà giăng đèn kết hoa. Từ lộ lớn đến hẻm nhỏ, hoa đăng chiếu sáng rực như ban ngày.
32 Quần hào nghe tiếng quát của Triển Bạch thảy đều kinh hãi, nhưng Triển Bạch đâu có để ý đến ai, chàng phi thân lướt tới chắn ngang trước mặt Thanh Phù Thần, nói:- Tại hạ Triển Bạch, có điều muốn thỉnh giáo Kim tiền bối.
33 Triển Bạch thất kinh tung người giơ tay vừa kịp lúc đỡ lấy thân hình sắp ngã của Kim Thái Phụng, tuy mỹ nhân đã sắp hôn mê nhưng thân thế ngọc ngà cũng khiến Triển Bạch tim đập thình thịch tay chân luống cuống.
34 Triển Bạch vừa tung người nhảy lên đã thấy đùi lạnh buốt, tiếp đến là mấy nơi nữa, công lực bị phát tiết ra ngoài thân hình rơi trở xuống đất, một thoáng tuyệt vọng lướt qua trong tâm não, nhưng chàng chợt nhớ đến phụ cừu còn chưa báo, làm sao cam tâm chịu chết dược.
35 Thiếu nữ quá sức mỹ miều, vẻ mỹ miều của nàng không thể dùng bút mực để gợi tả, chỉ có thể dùng ý để lĩnh hội. Triển Bạch tuy tâm sáng như gương, lòng không vương chút tà niệm nhưng cũng không khỏi nhìn nàng đến thất thần.
36 Thấy chỉ có một mình Triển Bạch, người của Kim phủ càng tỏ ý khinh thường. Bốn tên kim giáp vệ sĩ múa gươm xông vào. Triển Bạch lách người tránh kiếm, đồng thời quét ra một chưởng, cưuồng phong nổi dậy, bốn tên vệ sĩ đồng rú thảm văng ra ngoài hai trượng.
37 Triển Bạch lắc đầu:- Ta không biết chèo thuyền. Quỷ diện quái nhân cất tiếng cười trong vắt, nói:- Ngươi không biết nhưng ta biết, bảo đảm đưa ngươi tới bờ bên kia an toàn.
38 Thúy Thúy vừa nói đến đây bỗng nghe sau lưng có tiếng gió động, biết có người ám kích. Triển Bạch vừa xoay người định né tránh. Thúy Thúy giơ tay ra sau, hai ngón tay kẹp dính chiếc khăn thêu như một mũi tên phóng tới !Triển Bạch kinh hãi quay đầu nhìn lại thấy Uyển Nhi đang đứng gần đó mặt trắng nhợt đang trừng mắt nhìn chàng.
39 Chờ khi quần hào dập tắt hết lửa nhìn vào vòng chiến thì thấy đầu tóc bạc phơ của lão phụ nhân bị cháy xém gần hết. Lão phụ nhân gầm lên một tiếng nhằm Diêu Bính Côn đang nằm thoi thóp dưới đất cách không điểm tới ba chỉ.
40 - Dừng tay !Chỉ nghe Triển Bạch quát lớn một tiếng đồng thời phi thân vào đấu trường. Lão phụ nhân giật mình thu thế quay lại nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn ăn vận kỳ quặc, thì không khỏi ngạc nhiên nói:- Tiểu tử ngươi chán sống rồi sao mà dám ra mặt ngăn cản lão nương ?Triển Bạch nghiêm nghị đáp:- Động thú tỉ thí chỉ cần phân thắng phụ là đủ.