41 Hậu hoa viên của nhà họ Triệu trồng rất nhiều cây lớn, chỗ Cố Trường Khanh ngồi cây cối um tùm, che trời chắn gió, bốn phía hắc ám, chỉ có ánh trăng, ánh sao theo kẽ lá xuyên vào.
42 Bốn phía bỗng nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng, tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng tim đập. Thình thịch, thình thịch!Hai trái tim kề sát bên nhau. Cố Trường Khanh ôm chặt Phùng Tước, người dán chặt vào người Phùng Tước, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, trong lòng như có liệt hỏa thiêu đốt, cháy đến độ miệng khô lưỡi khô, lòng dâng lên khát khao mãnh liệt.
43 Cố Trường Khanh quay về phòng tiệc, đầu tiên vào toilet rửa mặt, sửa sang lại mặt mũi. Sau khi hoàn toàn bình tĩnh thì mới đi ra. Sau khi đi ra, thấy Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân đã quay lại đại sảnh.
44 Bên này, Phùng Tước nắm tay Cố Trường Khanh ra sàn nhảy, bọn họ không hề biết, đám người xung quanh đã nổ tung. – Nhìn thấy không, nhìn thấy không, Phùng Tước lại đang khiêu vũ kìa!– Đúng thế, rất lạ, mình thấy anh ấy đi dự tiệc nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy mời ai khiêu vũ, có khi mình còn nghĩ anh ấy không biết nhảy.
45 Ngày hôm sau chính là chủ nhật, buổi tối Cố Trường Khanh phải cùng Khưu Uyển Di đi dự tiệc từ thiện. Khưu Uyển Di đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để cho con gái được nở mày nở mặt, cố đòi cho Khổng Ngọc Phân đi cùng.
46 Ra khỏi nhà Văn Kì Sơn, Cố Trường Khanh ngồi xe về nhà, ông Vương ngồi đằng trước chăm chú lái xe. Cố Trường Khanh nhìn ông qua gương chiếu hậu, bỗng nhiên hỏi:– Ông Vương, cháu nhớ ông đã làm ở nhà cháu được 18 năm rồi đúng không?Ông Vương chăm chú nhìn phía trước, miệng mỉm cười:– Thì ra tiểu thư còn nhớ rõ như vậy, không sai, tôi đã làm ở Cố gia được 18 năm.
47 Lúc này, Khổng Ngọc Phân cũng đi vào, nhìn thấy mẹ mình thì bưng miệng sợ hãi nói:– Mẹ, mẹ đẹp quá! Đêm nay mẹ như hoàng hậu ý! Nhất định mẹ sẽ là người thu hút nhất đêm nay!Khưu Uyển Di được con gái khen nên rất vui, xoay hai vòng trước gương, người như lâng lâng, quay đầu nhìn con gái đã trang điểm xong, cười nói:– Nếu mẹ là hoàng hậu thì con chính là công chúa rồi!Nói xong kéo Khổng Ngọc Phân qua, để cô đứng trước gương.
48 Ra khỏi thang máy, đi qua một khúc rẽ là tới nơi tổ chức tiệc. Sảnh lớn có thể chứa mấy trăm người, bên trong rộng rãi, sáng bừng. Trên trần treo vài chiếc đèn thủy tinh kiểu La Mã, thảm bằng lông lạc đà.
49 Ba người dưới sự dẫn dắt của Trương tiểu thư, ngồi vào vị trí của mình. Bên trái bọn họ là bàn của Thượng Quan phu nhân, bên phải là bàn của siêu sao Chương tiểu thư (Có phải Chương Tử Di heng nhờ ^^).
50 Khưu Uyển Di gần như là không thở nổi. – Mẹ, đã 520 vạn rồi, thôi đi, nhiều lắm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khổng Ngọc Phân trắng bệch:– Dù sao chúng ta cũng đã quyên đồ, coi như là làm từ thiện rồi!– Không được, đường đường là Cố thị mà đồ của mình cũng không mua về được, truyền ra ngoài chẳng phải là trò cười rồi sao?Khưu Uyển Di rất không cam lòng, lần đầu tiên ra mặt, há có thể để người ta đạp xuống đất?Bà nhìn Cố Trường Khanh ở bên vẫn không lên tiếng:– Trường Khanh, quyết không thể để Cố thị mất mặt, cháu thấy đúng không!– A?Cố Trường Khanh quay lại, vẻ mặt mơ hồ:– Dì à, dì nói cái gì? Chuyện này cháu cũng không biết nên xử lý thế nào, hay là hỏi cha đi!Nói xong lấy điên thoại ra định gọi.
51 Cùng lúc đó, Khổng Ngọc Phân cũng nhận được điện thoại của Khưu Uyển Di. Đầu bên kia, Khưu Uyển Di hiển nhiên đang thấp giọng nói chuyện, ngữ khí lén lút.
52 Khưu Uyển Di bưng mặt khóc rất đau đớn:– Khánh Tường, đều là em không tốt, anh đừng trách Trường Khanh, Trường Khanh còn nhỏ không hiểu chuyện, đều là tại em, em làm anh mất mặt, lại khiến anh tốn nhiều tiền như vậy… Đều là em không tốt…Người bà khẽ run lên, váy dài tơ tằm trắng theo động tác mà khẽ lay động, càng khiến bà trở nên đáng thương.
53 Khổng Ngọc Phân trợn tròn mắt, nghiến răng lao về phía Cố Trường Khanh:– Tao phải xé nát miệng mày!Cố Trường Khanh thầm nghĩ, đến càng tốt! Chính các người gây sự thì không còn gì tốt hơn!Khổng Ngọc Phân nhào tới bóp cổ Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh dùng sức kéo tóc cô ta, Khổng Ngọc Phân đau quá gào lớn, càng dùng sức bóp cổ Cố Trường Khanh khiến Cố Trường Khanh hoa mắt.
54 Trong thư phòng, đồng hồ treo tường đang tích tắc tích tắc, tiếng kim chạy như đập vào dây thần kinh của mỗi người. Khưu Uyển Di dựa vào lòng Khổng Khánh Tường, khẽ rên rỉ, lòng có chút sốt ruột.
55 Khưu Uyển Di bắt đầu giãy dụa, ra sức muốn rút tay về nhưng Cố Trường Khanh đã nắm chặt lại. Bên kia, Khổng Ngọc Phân vừa định xông lên thì lại bị Khổng Khánh Tường giữ lấy:– Ngọc Phân, đừng làm loạn, để bác sĩ Giang xem ẹ con!Khổng Ngọc Phân khổ mà không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn bác sĩ Giang xé toạc lời nói dối của mẹ, lòng nóng như lửa đốt.
56 Cố Trường Khanh nhìn bác sĩ Giang, nụ cười dần biến mất, bỗng nhiên cô ý thức được mình đã làm sai một chuyện. Cô nhìn gương mặt già nua của bác sĩ Giang, lòng áy náy bất an:– Ông ơi, cháu xin lỗi…– Trường Khanh, cháu đã biết Khổng phu nhân mang thai giả từ lâu rồi đúng không?Bác sĩ Giang thở dài:– Nhìn theo tình hình vừa rồi, cuộc sống của cháu cũng chẳng mấy yên ổn… Tuổi còn nhỏ, cũng khó cho cháu…Cố Trường Khanh bỗng nhiên hẹn ông đến điều dưỡng cơ thể cho Khưu Uyển Di nhưng lại đột nhiên vội vã đón ông đến, tình hình khi nãy cô lại nhìn rõ trong mắt, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, hơn nữa ông đã sống ngần ấy năm trời, còn chuyện gì mà không nhìn thấu?– Ông à, cháu xin lỗi, cháu không nên gạt ông, cháu… cháu…Cố Trường Khanh cảm thấy xấu hổ, trong kế hoạch của cô vốn không hề nghĩ đến tâm tình của bác sĩ Giang.
57 Đang lúc ba người gây rối túi bụi, Khổng Khánh Tường tiến lên kéo Cố Trường Khanh ra, Cố Trường Khanh thuận thế vùi đầu vào lòng ông, khóc rất thương tâm.
58 Mặc kệ Khổng Khánh Tường đối xử thế nào, chỉ cần ông về bà sẽ bước ra đón, dịu dàng cởi áo khoác giúp ông, châm trà rót nước, có lần, nước hơi lạnh, Khổng Khánh Tường hắt cả chén nước vào mặt bà nhưng bà ta cũng chẳng khóc chẳng than, chỉ lau nước trên mặt rồi lại đứng dậy pha ly nước khác cho ông.
59 Trong nửa năm qua, Cố Trường Khanh cũng từng nghĩ nên bỏ đá xuống giếng thế nào nhưng bất kể cô khiêu khích kiểu gì thì Khưu Uyển Di cũng luôn nhẫn nại không hề phản kích.
60 Buổi sáng dậy sớm, bốn người ngồi trên bàn ăn điểm tâm, mấy ngày nay, Cố Trường Khanh thấy rõ sự thay đổi giữa Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di. Tuy rằng Khổng Khánh Tường vẫn lạnh lùng xa cách nhưng sẽ không còn đánh chửi Khưu Uyển Di trước mặt người khác nữa mà Khưu Uyển Di cũng không còn luôn nơm nớp lo sợ.