241 Trận đấu của tổ thanh niên này thật kém hấp dẫn, tình huống ngoài ý muốn xuất hiện kẻ hiếm thấy như Đoàn Thần Phong bên tổ Diệp Vân cũng chẳng mấy khi xảy ra, hầu hết những tổ khác đều dựa theo lý lẽ 'cảnh giới quyết định thắng bại', thoáng chốc chỉ còn lại mười sáu người.
242 Diệp Vân đứng trên đài, nhìn khắp bốn phía, chờ một lúc mà không thấy ai dám bước lên. “Còn ai không?”Đoàn Thần Phong gào to một tiếng, rồi bỗng vang lên tiếng cười.
243 Ba lần tập kích liên tục của Ám Ảnh Đột Tập cũng không làm Diệp Vân bị thương mà ngược lại bị Diệp Vân dùng sức mạnh của Băng Phách Tỏa Hồn đóng băng, sau đó dùng một chiêu phá tan.
244 Kỷ Dung vốn nổi bật trong những người trẻ tuổi, bái nhập làm môn hạ của nhị trưởng lão Vô Ảnh Phong, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi tu vi từ Luyện Khí Cảnh nhị trọng đột phá đến Luyện Khí Cảnh thất trọng, có thể nói thiên phú cực cao.
245 Một quyền phá địch!Kỷ Dung chính là nhân tài kiệt xuất trong lớp người trẻ tuổi, trong hai năm qua hắn được nhị trưởng lão Đặng Khai Nguyên hết lòng bồi dưỡng nên tu vi tiến triển cực nhanh.
246 Người thanh niên đang thi đấu rơi khỏi võ đài cũng không khiến cho ai chú ý. Đối với Diệp Vân mà nói, tuy rằng thu hoạch không lớn, nhưng thà có còn hơn không.
247 Trên không trung bỗng vang lên tiếng nói hùng hậu, liền nhìn thấy Tô Hạo đáp xuống, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái. “Tham kiếm sư tôn!”Hai người Diệp Vân và Trần Vinh Hoa khom mình hành lễ, Tô Linh lập tức nhảy cà tưng đi tới ôm cánh tay Tô Hạo, ngọt ngào gọi một tiếng phụ thân.
248 "Kinh hỉ?"Tô Hạo sững sờ, lập tức nở nụ cười: "Đúng vậy, có lẽ xem cứ xem như là kinh hỉ đi. "Diệp Vân cũng không trả lời, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.
249 Thập sát trận!Rút cuộc là cần mười người tao sát trận hay là cần mười người chủ sát trong trận?Diệp Vân biết và cũng khôg cần phải hiểu. Ngay lúc này một luồng tin tức khổng lồ xông thẳng vào trong đầu của hắn.
250 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
251 Mặc Nho đứng đó mỉm cười, khi nói đến việc từ giờ trở đi tu vi của hắn sẽ không thể thăng tiến thêm một cấp bậc nào nữa thì nét mặt của hắn không lộ ra vẻ khó chịu, ánh mắt cũng không có chút thất vọng nào.
252 Tại chỗ các đệ tử tinh nhuệ của Vô Ảnh Phong bên cạnh ngọn núi, có mười đệ tử lẳng lặng xếp bằng, trong lòng bàn tay bọn họ quang ảnh lập lòe, từng đạo vầng sáng xông thẳng lên trời, hội tụ tại nơi cách đỉnh đầu hơn mười trượng thành một đoàn quang ảnh màu lam.
253 Lửa!Khắp nơi đều là lửa!Hỏa diễm vô tận trong tâm trí Diệp Vân. Trong kinh mạch, trong da thịt, xương cốt, trong mỗi một vị trí trên cơ thể đều không ngừng bị hỏa diễm thiêu đối mãnh liệt.
254 Chính như lời lão tổ kiếm đạo vậy, sau khi Diệp Vân tìm hiểu một tia hỏa hệ pháp tắc thì lĩnh ngộ đối với cảnh giới của hắn đã có thêm kiến giải mới, chân khí và thân thể lại lần nữa có được sự cân bằng tinh tế.
255 Đám người Đoan Mộc Long Thai cũng không biết tại sao trước khi thi đấu tông môn lại phải rèn luyện như vậy, chẳng những bố trí địa điểm rèn luyện ở sơn mạch Đoạn Hồn, hơn nữa còn giới hạn dưới mười tám tuổi mới được tham gia.
256 Đoạn Hồn Sơn mạch!Cho tới bây giờ Diệp Vân chưa từng nghe thấy, ít nhất là trong những năm ở Thiên Kiếm Tông hắn cũng chưa từng thấy nó được ghi chép trong các cuốn sách.
257 Cố gắng sống sót!Bốn chữ này vừa nói ra thì đúng ra vô cùng dễ dàng, đặc biệt là đối với hai người Diệp Vân và Tô Ngâm Tuyết. Thực lực của hai người đều có thể ứng phó được cao thủ Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ, tuy nói trong Đoạn Hồn Sơn Mạch này tồn tại không ít ác đồ Trúc Cơ Cảnh và những đầu linh thú khác, thế nhưng chỉ cần sống sót thì có lẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
258 Đúng như những gì Diệp Vân đã đoán, mãi tới trước khi trời tối bọn hắn cũng không gặp được bất kì Linh Thú cùng ác đồ nào, chớ nói chi là những thành viên tổ đội khác.
259 Linh thú cao trăm trượng, ngay cả Tô Ngâm Tuyết đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh vẫn cảm thấy áp lực trước sự cường đại của nó. Cho dù là Diệp Vân thì tuyệt đối không có khả năng chống lại thứ này, ấn tượng đầu tiên mà Đoạn Hồn Sơn để lại cho bọn hắn chính là một nỗi sợ hãi tột độ.
260 Diệp Vân ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong (*). Có Tô Ngâm Tuyết bảo vệ, hắn có thể an tâm tu luyện không cần phải lo lắng gì.