61 Ăn uống được một chặp, Doãn Chí Bình bỗng nhiên đứng vùng dậy đưa tay vỗ một tên tửu bảo ngã sắp. Chủ tiệm không biết nguyên do tại sao nhưng cũng cứ chạy lại quỳ xuống xin lỗi.
62 Kim Luân Pháp Vương nói:- Hay lắm, nếu vị sư thúc tổ ấy thuận giúp thì Doãn Chí Bình đâu phải là đối thủ của người nữa. Triệu chí Kính vỗ tay mừng rỡ nói:- Hay quá.
63 Châu Bá Thông vỗ tay cười khà khà nói:- Phải rồi! Phải rồi! Mi nói đúng. Chính là phép "hai tay đánh nhau" do ta sáng tạo ra, nhưng chỉ trong mấy ngày học hết của ta.
64 Mọi người nghe qua đều xúc động cúi đầu mặc niệm ba vị tiền bối, và trong lòng thầm nghĩ:- Vương Trùng Dương là một vị tổ sư qua đời đã lâu, nhưng chí hào hùng trung nghĩa, không bao giờ chịu khuất phục một ai, uy danh còn vang động khắp thế gian.
65 Triệu Chí Kính thấy tình thế quá nguy, vội rút thanh trường kiếm ra phòng thủ, rồi cất bước định trốn đi. Tiểu Long Nữ liền lướt tới, song kiếm xông ra, chỉ nghe một tiếng "keng" Doãn Khắc Tây nói:- Mi vô dụng, hãy lui ra.
66 Chỉ nghe "toang" một tiếng nhẹ, trường kiếm trên tay Tiểu long Nữ đã bị tuột khỏi tay, rồi tiếp theo nghe một tiếng "rắc" ở trên không, thanh kiếm bị gặt mạnh, gãy làm đôi.
67 Khi bệnh tình của Dương qua đã bình phục, thấy phía sau động có cỏ cây thanh lịch, phong cảnh hữu tình, bèn rảo bước dạo chơi, đi trong chốc lát tới một vách núi đứng sừng sững, như một bức bình phong cực lớn cao đến chọc trời.
68 Dương Qua núp trên cây nghe Quách Phù thở dài não ruột. Chàng thầm trách:- Mi mà buồn bực gì nữa? Mi đã chặt mất của ta một cánh tay, thì ta có quyền chặt lại cánh tay của mi, nhưng vì ta là nam tử không đi đánh với gái hư.
69 Đêm vừa rồi Dương Qua ở ngoài cửa sổ thấy Hoàng Dung điểm huyệt Quách Tỉnh, giải thoát cho Quách Phù tẩu thoát. Dương Qua lần bước trở ra ngoài thành, lần theo hai mẹ con Hoàng Dung.
70 Vừa dứt lời Tiêu Tương Tử đập mạnh côn khốc táng xuống trọng kiếm. Dương Qua vận nội lực vào kiếm. Nghe "phập" một tiếng khô khan, chỉ thấy côn khốc táng gãy thành bảy, tám khúc bay tung toé ra.
71 Dù gặp nhiều cản trở chàng vẫn quyết làm cho được nên Tôn Bất Nhị mắng chàng "to gan" thật không quá đáng. Dương Qua quyết làm lễ trước tượng của Trùng Dương sư tổ liền đảo mắt nhìn quanh, thấy tất cả đạo sĩ đã lăm le cầm kiếm sẵn sàng trên tay.
72 Lưu Xứ Huyền và Hách Đại Thông đi qua mé rừng một vòng thì thấy không có vết tích nào tỏ ra có người đi vào Cổ Mộ. Lưu Xứ Huyền xem ra Dương Qua và Tiểu Long Nữ không về Cổ Mộ mà lại đi xuống chân Chung Nam sơn.
73 Nhắc lại, sau khi dùng "lan hoa phất huyệt thủ" hạ được Lý Mạc Thu ở bên mé rừng rồi, Hoàng Dùng tìm kiếm khắp cả chẳng thấy Quách Tường đâu, nàng lo lắng vô cùng.
74 Đoàn người cứ ngày đi đêm nghỉ. Một ngày kia đã tới Chung nam sơn, Hoàng Dung, Võ Tam Thông hướng dẫn mọi người vào Trùng Dương cung, viếng thăm mấy trưởng phái cùng tất cả đồ đệ của Toàn Chân.
75 Tiểu long Nữ thấy ngọn kình phong ào tới, vụt qua đầu làm tung tóe mái tóc, nguy hiểm càng nhiều. Bỗng nàng nhìn lại thấy ngọn kình phong thứ hai từ ngọn phất trần đẩy tới mạnh như núi lở, giá băng, sắp đập vào trán.
76 Tiếng ca xa dần dần, vừa chấm dứt bỗng có một chuỗi cười cuồng dại ngât lên. Khói bay nồng nặc, theo gió cuộn đưa đến cảm thương cho số phận Quách Phù.
77 Bạch mi tăng nhìn ngay Bành trưởng lão, đôi mắt chẳng chuyển tròng, phát ra những tia sáng quắc, uy nghi như ngầm bảo lão ta đang tâm sát hại đồng bọn.
78 Từ Ân im lặng chẳng nói Nhất Đăng đại sư tiếp lời:- Có lòng ham muốn tất nhiên có sự tế ngụy, ngươi lấy võ công làm mạnh chưa chắc gì tranh thắng được người, bởi vì ta nào hiểu được kẻ ở sau lưng nhiều ít, lành hay dữ?Ba người đang đàm luận bỗng nghe Tiểu long Nữ kêu to:- Dương huynh lại đây xem cái này!Cả ba người đều nghe tiếng và đi đến nơi, thấy Tiểu long Nữ chỉ vào một cây tùng già.
79 Cừu thiên Xích nhìn Nhất Đăng đại sư bằng nửa con mắt, chạy qua nói với Từ Ân:-Lão hòa thượng đối truyền bát đáo nhị ca! Nhị ca hãy nghĩ lại xem, chúng ta vốn dòng hào kiệt có tiếng trên đời, ngày nay đại ca bị người sát hại, nhị ca nỡ dạ làm ngơ thì ai còn gọi là anh hùng hào kiệt nữa?Từ Ân lắc đầu thở dài, lòng hỗn loạn đến cùng cực và nói lại:-Anh hùng hào kiệt! Ta là anh hùng hào kiệt ư?Cừu Thiên Xích đáp:-Chính thế! Nhị ca mấy năm ngang dọc giang hồ, được nổi danh là "Thiết chưởng thủy thựng phiêu" mọi người đều nể mặt.
80 Quách-Phù hướng về phía Trình-Anh đưa ra một thế kiếm gọi Ngọc lặng thôi ngân tiễn" môn kiếm thuật này do mẫu thân đem hết tuyệt kỷ kiếm phong ra truyền dạy, do đó kiếm thế ảo diệu phi thường, khi vung ra kình lực của nó chiếm cả một vùng đất rộng bao quanh thân mình như muôn ánh hào quang.