21 Thịnh Dung chẳng thèm liếc mắt nhìn tới, cười nói tự nhiên:- ồ! Trận khi không tồi. Trận này thật là thích hợp lấy đông hiếp ít, lấy chúng hiếp cô. Xem ra các vị đã luyện thành thục rồi.
22 Người trên lưng ngựa buông cương song hành, tâm tình của Độc Phách và Nam Cung Vũ không làm sao thanh thản. Vì lúc này việc họ muốn làm không phải là việc khiến người ta vui vẻ Quỷ vương Kỳ bọn hung thần ác sát đó đá giăng lướt chờ đợi từ lâu, đó chính là biết núi có hổ vẫn phải xông bửa vào.
23 Cây thương trong tay Nam Cung Vũ hơi lật nghiêng, ngân quang lấp loáng. Ngân thương gần hai thước đó đã chĩa mũi lên. Mũi thương hình củ ấu hàng quang sáng chói, phản chiếu ánh đèn lấp loáng như phủ lên một màn tuyết sáng.
24 Trời sáng rõ. Trong buổi sáng lạnh lẽo như vậy. Nam Cung Vũ cũng có cách từ bên ngoài tìm được một túi thức ăn mang về. Tay kia còn xách một thố canh.
25 Mưa rơi lất phất!Mưa rơi trong gió lạnh. Không những lạnh, phong vị còn thê lương. Nơi này, thuộc về phía đông, cách Bao Cô lãnh ba mươi dặm, có tên gọi là Đầu Tiền trấn.
26 Đầu đội hoa tuyết bay bay, mặt hứng lấy những trận hàn phong lạnh lẽo, một đoàn khoái ky đang men theo đường cái chạy về phía này. Nói nhanh kỳ thực cũng nhanh không được.
27 Đúng một tháng rồi, Độc Phách ẩn phục không tiếp tục hành động, nguyên nhân chủ yếu là đang dưỡng thương, thứ nữa là vì để tránh sóng gió. Trong một tháng này, trên dưới của Quỷ vương Kỳ không phải hoảng loạn như chim vỡ tổ mà chúng tựa như phát cuồng, cưỡi ngựa chạy tứ phương tổng đàn phái đại đội nhân mã men theo địa bàn rộng hơn một trăm dặm vuông để truy tầm hung thủ.
28 Nam Cung Vũ tay cầm ngân thương cười hi hí từ ngoài cửa đi vào. Bộ dạng của lão vô cùng vui vẻ giống như không, phải đến đây tham gia tràn tử chiến, mà giống như đi dự yến tiệc ở nhà bằng hữu trở về.
29 Trong phòng hiện giờ không hoàn âm u vì ánh sáng phản chiếu lớp tuyết ở bên ngoài, tựa như phong cảnh dưới ánh trăng tròn. Trong ánh sáng ngà huyền ảo, mỗi một ngọn đuốc lần lượt đốt lên khiến một vùng sáng rực như ban ngày.
30 Dịch Dung Cương nhìn hai trận đấu đang tiến hành nơi khác, sau đó lão nhìn Độc Phách thanh âm khàn dục nói:- Mi hung hãn, khó trị hơn ta dự đoán nhiều nhưng hiện giờ mi khó lòng chịu nổi đúng không?- Không sai! Ta hiện giờ khó lòng chịu nổi.
31 Bế Độc Phách ngồi trên một chiếc ghế bành lớn lót bông dày, Ngụy Dung bưng đến một bồn nước ấm áp, một hộp gỗ đỏ. Trong hộp có thuốc trị thương, kéo bằng bạc nhỏ, vải sạch cùng những thứ để điều trị thương thế.
32 Cửa chính Nghênh Tân đường đều rộng mở. Hai hỏa lò to bằng đồng xanh chạm trỗ mây và thú đặt trước khách đình lửa đang cháy rừng rực Hai ghế thái sư đặt đối diện hai bên hỏa lò.