81 Trời mùa thu mát mẻ, lá vàng rơi đầy trên mặt đất bị ánh nắng chiếu lên làm cho chúng dường như sáng hẳn lên, tạo thành cảnh đẹp làm say động lòng người.
82 - Doanh Thừa Phong! Ngươi thật sự muốn bái ta làm sư phụ sao? - Trương Minh Vân hơi trầm giọng hỏi. Doanh Thừa Phong không chút do dự nói: - Vãn bối quả thật có ý định này, tuyệt đối không phải là giả.
83 - Đệ tử nguyện học. - Doanh Thừa Phong hưng phấn kêu lên. Nói chung, đan dược chia làm ngũ phẩm: Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm theo thứ tự từ thấp đến cao, mà đan dược một khi đạt tới cực phẩm đã thuộc vào loại người thường khó có thể có được.
84 - Vâng. - Doanh Thừa Phong cung kính ứng tiếng, ánh mắt lại hơi liếc nhìn sang phía Trầm Ngọc Kỳ. Hai má tiểu cô nương hơi đỏ lên, cũng quay đầu đi tránh ánh mắt của hắn.
85 - Ầm. . . . Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên trong đầu Doanh Thừa Phong, thân thể của hắn đột ngột run rẩy, không tự chủ được bị lay động. Vùng đan điền truyền tới từng trận sóng nhiệt, đây chính là cảm thụ không tốt đấu tiên khi hắn phục dụng cực phẩm Dưỡng Sinh Đan.
86 - Hỏa Diễm quyền. Doanh Thừa Phong đem Hỏa Diễm quyền và Quỷ Ảnh bộ kết hợp với nhau, khi thi triển tới mức tận cùng có thể phóng thích ra hỏa cầu để công kích địch nhân.
87 Khi Doanh Thừa Phong ở trong rừng quay về nhà thì mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng cuối chiều đang dần lịm tắt đi. Tuy rằng trải qua một hồi tận tình phát tiết, nhưng trong lòng Doanh Thừa Phong vẫn hưng phấn dị thường.
88 Doanh Lợi Đức xuống ngựa, hướng về phía ngọn núi ở đằng xa khẽ khom người, thái độ cung kính không gì sánh được. - Thừa Phong! Cháu lần đầu váo núi, cũng nên cúi đầu vái đi.
89 Thung lũng nguy nga hùng tráng được kẹp giữa hai bên vách núi giống như một cánh chim đang bổ nhào xuống. Phảng phất như nó muốn che kín toàn bộ thế giới bên dưới thung lũng.
90 Lão giả chờ đợi một chút, sau đó hài lòng nói: - Hiện tại, tất cả mọi người không liên quan thì lui ra ngoài. Trương Xuân Hiểu hơi hướng về phía Doanh Thừa Phong nháy mắt một cái, rồi hắn xoay người rời khỏi quảng trường.
91 Phảng phất như bị luồng hào quang của thủy tinh làm cho hoa mắt, mọi tạp âm trong đại điện lập tức trở nên im lìm. Kỳ thật hào quang này cũng không có gì hơn với những người khác, thậm chí những người tu vi cửu tầng tham gia thí luyện còn có thể làm cho nó sáng hơn.
92 Lương Thần giật mình kêu lên một tiếng, hắn bất chấp phong độ, cả người co rút lại, nhanh chóng lùi về phía sau. Nhưng mà phản ứng của hắn tuy rằng rất nhanh, nhưng bên trong tinh thần cảm ứng của Doanh Thừa Phong lại rõ ràng cảm giác được nhất cử nhất động của hắn.
93 Trên lôi đài, Doanh Thừa Phong ôm quyền nở nụ cười vô tội nhìn Lương Thần. Đây chính là đặc quyền của người thắng, lấy tư thái của kẻ ở trên cao nhìn xuống kẻ thất bại.
94 Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, hắn vừa rồi còn suy nghĩ một khi tiến vào tông môn sẽ thông qua phương thức nào để học đồ án linh văn, và tìm hiểu thuộc tính ẩn chứa trong bồ đoàn và cự thạch.
95 Doanh Thừa Phong và Trương Xuân Hiểu hơi giật mình, hai người bọn họ vội vàng khom người thi lễ nói: - Bái kiến Phong trưởng lão. Phong Huống hơi khoát tay chặn lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Ngươi thất bại ở trắc thí thứ hai? Không sao.
96 Bên trong đại điện hoàn toàn im lặng, ngoại trừ tiếng hít thở của mười người tham gia trắc thí, thì không còn nghe thấy thanh âm của ai nữa. Nơi này là cửa trắc thí tối trọng yếu nhất.
97 Lục Mặc nhìn thật sâu vào mắt Trương Minh, lúc này gương mặt của hắn không còn một tia huyết sắc nào. Sau khi biết được thân phận chính thức của Doanh Thừa Phong, hắn biết mình không có chút may mắn nào thoát khỏi sự trừng phạt.
98 Doanh Thừa Phong nheo hai mắt lại, tuy rằng lúc này hắn kiệt lực khống chế tinh thần lực lượng của mình, nhưng điều đó cũng không đại biểu cho việc hắn không quan tâm tới ngoại giới.
99 - Ừm. Phong Huống chau mày lại, dường như đưa ra một chuyện gì rất khó quyết đoán. Doanh Thừa Phong cũng yên lặng không lên tiếng, bởi vì hắn căn bản không đoán ra được tâm tư của vị lão nhân này.
100 Doanh Thừa Phong líu lưỡi nhìn lão nhân đang kích động trước mắt, đến lúc này hắn mới hiểu rõ mọi chuyện. Ở trên thế giới này cũng không có người nào vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, ngay cả Phong Huống cũng không như thế.