101 Mặt trời mới mọc đang cố gắng chui ra khỏi những áng mây trùng điệp ở cuối chân trời giống như con người đang cố gắng leo lên một ngọn núi, chinh phục được đỉnh cao của ngọn núi đó.
102 Đội trên đầu một cái nóng rộng, Doanh Thừa Phong thản nhiên tiến vào Bích Thủy Uyển trong Bàn Long Trần. Bộ dạng độc đáo của hắn đã có chút danh tiếng trong Bích Thủy Uyển, cho nên vừa đặt chân vào trong cửa đã bị người ta nhận ra, hơn nữa báo lên trên.
103 Bước nhanh về tới phòng mình, Doanh Thừa Phong đóng cửa lại, lấy ra hai bộ khôi giáp và đại đao, trong lòng hắn thầm nghĩ: - Trí Linh! Phân tích chúng, nghĩ ra đồ án linh văn tốt nhất đi.
104 Cửa mở ra, một đạo thân ảnh xinh đẹp từ bên ngoài tiến vào, đây đúng là Trầm Ngọc Kỳ. Vẻ mặt nàng có chút quái lạ, nói: - Thừa Phong sư đệ! Làm sao ngươi biết là ta ở ngoài cửa? Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói: - Ngọc Kỳ sư muội! Vi huynh trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chỉ cần tính toán một chút là biết sư muội đang ở ngoài cửa.
105 - Đúng ạ. - Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng buồn bực, hay là mình khắc đồ án linh văn có chỗ nào không ổn, cho nên mới làm cho Trương Minh Vân sư phụ kinh ngạc như thế: - Sư phụ! Đồ nhi có chỗ nào sai, mong ngài chỉ điểm cho.
106 - Thượng phẩm linh giáp? - Nguyên Bưu gian nan lên tiếng hỏi lại, ánh mắt trợn trừng như mắt trâu vậy. Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn có chút không tin, ở trong thanh âm tràn ngập sự hoài nghi liệu có phải Phương sư huynh bị hoa mắt hay không.
107 Từng tảng mây mù phiêu đãng giữa lưng chừng núi, sự lạnh lẽo của đêm khuya bị ánh mặt trời ấm áp vừa lên phủ xuống làm nó chậm rãi lui đi, dần để lộ ra một trang viên.
108 Trương Minh Vân đại sư tuy rằng truyền Tụ Linh Thuật cho Doanh Thừa Phong, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ, hắn lại có thể dễ dàng nắm giữ thuật này. Chỉ sợ, dù đã một lần tận mắt nhìn thấy Doanh Thừa Phong đem ba viên hạ phẩm Dưỡng Sinh Đan ngưng tụ thành một viên trung phẩm, nhưng cũng không thể tin tưởng được hắn có thể đem quá trình này phục chế lên đan dược cấp cao hơn.
109 - Thừa Phong! Ngươi sống ở đây có tốt không? - Doanh Lợi Đức cẩn thận hỏi. - Tốt lắm ạ. - Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, rồi bổ sung nói: - Thời gian ba tháng trôi qua cuộc sống của tiểu chất cực kỳ phong phú, tuy rằng cực khổ một chút, nhưng không thể tốt hơn.
110 - Nhị quản sự! Bên ngoài có hai nam tử phong trần muốn cầu kiến chủ nhân. - Ở trong một căn phòng rộng, vị trung niên nam tử cười nịnh nọt nói xong, giờ phút này trên mặt hắn không có chút vẻ kiêu căng nào.
111 - Vâng. - Doanh Thừa Phong bình tĩnh đáp ứng. Hắn đối với cơ sở Linh Đạo của mình của lòng tự tin rất lớn, hơn nữa hắn còn biết Phong Huống nếu muốn truyền thụ tri thức Linh Đạo của mình như vậy khảo hạch này không thể thiếu, cho nên hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
112 - Thượng phẩm! Quả nhiên là thượng phẩm. - Phong Huống nhìn chiếc chùy trong tay mà không che dấu chút tán thưởng nào. Doanh Thừa Phong hơi nhún vai, chẳng qua chỉ là một kiện thượng phẩm linh khí mà thôi, vật như thế này ở trong tay hắn cớ tới hơn trăm cái, hắn tập mãi cũng thành thói quen.
113 Trong căn thảo phòng tương đối đơn sơ, bên trong chỉ có một chiếc bàn gỗ nhỏ cùng với hai chiếc ghế thấp. Những tia sáng của ảnh ánh mặt trời theo khe cửa sổ chiếu vào bên trong, chiếu lên người một lão nhân đang ngồi trên chiếc ghế thấp.
114 - Sát khí nhập linh. Thì ra là thế. Trong một gian sương phòng, Doanh Thừa Phong dở bộ sách Phong Huống đưa à càng nhìn càng phấn khích, ngay cả hắn cũng không khỏi vỗ bàn tán thưởng.
115 Hai gã thủ vệ thoáng rùng mình một cái, bọn họ đưa mắt nhìn nhau mà hoảng sợ. Cỗ sát khí kia bọn họ cũng không quá xa lạ, là thủ hạ dưới tay Phong Huống thì chỉ cần một khoảng thời gian dài tiếp xúc là cơ bản có thể trải nghiệm vài lần cảm giác sát khí áp bách như thế.
116 Đứng thẳng người lên, ba người trợn trừng hai mắt nửa ngày, Doanh Thừa Phong mới cười khổ nói: - Thật xin lỗi. Đã khiến hai vị phải sợ hãi. Hai tên thủ vệ liên tục xua tay, nếu như nói lúc đầu bởi vì tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong còn kém mà có chút khinh thường.
117 - Phong sư tổ! Có địch nhân sao? - Địch nhân cái rắm. - Phong Huống trừng mắt nhìn hắn, nói: - Ngươi đang làm gì đó? - Vãn bối. . . - Doanh Thừa Phong lặng đi một chút, không hiểu gì nói: - Vãn bối đang tiến hành sát khí nhập linh a.
118 - Phong sư tổ! Người thật lợi hại. - Doanh Thừa Phong thật lòng nói: - Ám khí của vãn bối quả nhiên không thể làm gì được ngài. Trong khoảng khắc chiếc chủy thủ phát nổ, sát khí cường đại trùng kích ra toàn bộ không gian xung quanh, vô số mạnh mang theo uy hiếp tử vong bay đi khắp nơi trong phòng thử binh khí.
119 Bên trong hạp cốc, phần lớn phòng xá và kiến trúc cao lớn có không hề ít. Loại kiến trúc này đều là trung tâm của tông môn, phía trước mỗi một kiến trúc đều là có rất nhiều người tụ tập.
120 Trương Học Lâm?Không hiểu sao trong lòng Doanh Thừa Phong lại xuất hiện dự cảm không tốt. Có lẽ bởi vì họ của người, có lẽ bởi vì Trình Tân trưởng lão biểu hiện ra sự nhiệt tình khác thường, làm cho hắn cảm thấy có chút không tự nhiên.