581 Y Tịch vì giận quá mà chết! Đương nhiên, người ở những năm cuối thời Đông Hán chưa biết đến bệnh tắc nghẽn tim mạch đột phát này. Trong mắt mọi người, Y Tịch chính là bị Tào Bằng mắng chết.
582 Tháng mười năm Kiến An thứ mười hai, Tào Tháo trở lại Hứa Đô. Ngay trong ngày đầu thất của Lưu Biểu thì Tào Tháo lệnh cho bốn châu Duyện Châu, Dự Châu, Từ Châu, Ti Châu triệu tập hai trăm ngàn quân, nhanh chóng hướng về hai quận Toánh Xuyên, Nhữ Nam tập kết lại.
583 -Viện quân? Người đưa tin của quân cầu viện vừa mới ra khỏi thành Tương Dương thì viện quân liền tới! Vui cái gì? Tào Bằng ngạc nhiên khó hiểu, vội vàng dẫn theo Khấu Phong, hấp tấp chạy ra ngoài thành Tương Dương.
584 Hổ Báo kỵ như gió! Đây là sau khi Tào Tháo quan sát Hổ Báo kỵ thao diễn mà đánh giá. Mà một câu khác, còn lại là nói “Hổ kỵ bài sơn”, ý nói là, hổ kỵ sau khi xung phong thì giống như bài sơn hải đảo, có thể làm bất cứ điều gì.
585 - Tử Trọng, sao lại vậy? Triệu Vân cầm thương ngăn cản đường đi của Quân Trúc, lớn tiếng quát hỏi. Quân Trúc phụng mệnh thống lĩnh hậu quân, nếu theo cấp bậc mà nói Triệu Vân là bộ khúc của ông ta, mà nay tại Trường phản pha hỗn loạn, Quân Trúc nên chỉ huy binh mã chống đỡ truy binh chứ không phải xuất hiện ở chỗ này.
586 Ánh mặt trời long lanh chiếu vào sườn núi, nhưng lại chằng hề đem tới chút ấm áp. Sườn núi phủ đầy mùi máu tanh, khiến mọi người cảm thấy kinh động. tiếng kêu khóc, la hét, tiếng ngựa hí, lại còn tiếng võ ngựa bằng sắt rội lại như sấm, khiến người ta thấy vô cùng sợ hãi.
587 Tào tướng đang chỉ huy binh mã, tấn công mạnh vào rừng thưa. Triệu Vân bất thình lình nhảy ra, khiến gã giật mình kinh hãi, quay đầu ngóng nhìn. Chỉ thấy Triệu Vân, người mà như hổ, ngựa như rồng, chẳng khác gì một con hổ dữ đang tấn công vào trong quân, một thanh đại thương vung lên, nơi hắn đi qua, không một ai có thể ngăn chặn bước chân của hắn.
588 Luận kinh nghiệm, luận võ nghệ, Trương Phi và Tào Bằng ngang nhau, luận khí lực Trương Phi hơn Tào Bằng một bậc. Vô hồi thương pháp ở trong tay của lão, giống như một trận bão, khí thế kinh người.
589 Ở phía sau bọn họ, là một loạt đao phủ thủ. Tào Bằng nhìn Triệu Vân mình đầy thương tích, sức cùng lực kiệt, khe khẽ thở dài: - Tử Long, ngươi đã hết lực, vì sao lại cứ khăng khăng một mực? - Tào Bằng, sao ngươi lại đê tiện như vậy? Triệu Vân nhìn thấy tình huống này, cũng biết nếu như đánh tiếp, đã không còn ý nghĩa.
590 Cầu Đương Dương, sớm đã không còn thấy dấu tích. Trời đã tối rồi, mây đen che kín vầng trăng, báo hiệu một cơn mưa bão sắp đến. Cam phu nhân và Quân phu nhân ngồi ở trong xe, tinh thần sa sút.
591 Kể từ khi bước vào mùa đông, thời tiết thay đổi thất thường. Thoắt đó trời quang mây tạnh, thoắt đó âm u, có vài đận nhìn sắc trời như muốn đổ tuyết, nhưng đến cuối cùng, đến ngay cả nửa bông hoa tuyết cũng không thấy.
592 Vương Song đã dẫn quân đến Tương Dương, y là thân binh Nha tướng của Tào Bằng. Nhưng Hoàng Trung lại có chút không yên tâm lắm, hắn cho rằng Vương Song tuy dũng mãnh, nhưng lại lại không đủ để thống soái Bạch Đà binh.
593 -Tại hạ được sự ủy thác của Huyền Thạc tiên sinh, có thư làm chứng. Người đó không báo tên của mình, mà lại nói ra một cái tên xưa cũ khiến Tào Bằng nghe phải giật mình.
594 Nha phủ của Phàn Thành rất lớn. Cấu tạo dù đơn giản, chỉ có hai khu trước và sau, nhưng phòng xá nhiều vô số kể, có đến chừng một trăm phòng. Hiện Tào Bằng chỉ đến một mình, cũng không mang theo gia quyến.
595 Tào Bằng suýt chút nữa bật cười thành tiếng! Hắn cố gắng nén sự kích động muốn bật cười trong lòng đó lại, nhưng vẫn nhếch mép lên, trong mắt ánh lên nụ cười cổ quái.
596 Không thể không biết đến cái tên Nghiêm Nhan, xuất thân là một trong năm đại gia tộc của Ba quận, dòng dõi Nghiêm thị. Tính tình cương trực, dũng mãnh hơn người.
597 Lời nói của Tào Tháo không có chút khí lửa, nhưng khi Tào Bằng nghe thấy, giống như tiếng sấm nổ bên tai, làm cho hắn giật mình lạnh run người. Tất nhiên không thể nói trong lòng hắn có quỷ, mà những lời này, rất nhiều hàm ý.
598 Quách Gia đến! Không chỉ có Quách Gia, ngay cả Tuân Úc cũng chạy tới Tương Dương. Ngay khi Tào Thào đang hết sức do dự thì hai mưu chủ ông ta tín nhiệm nhất đã đến Tương Dương.
599 Tào Tháo cũng không nói ông ta không đi chinh phạt Giang Đông. Nhưng tất cả dấu hiệu đều cho thấy, ông ta đã thay đổi chủ ý! Xích Bích không còn nữa, không hiểu ngày sau còn có bài thơ “Đại Giang Đông Khứ” nữa không.
600 Trên đời này người tinh anh quá nhiều! Trong trăm năm Tam quốc, những nhân vật tinh anh ngưng tụ mấy nghìn năm Hoa Hạ nhiều không đếm suể, Tào Bằng cũng không phải là người có thể thu hút, cho nên Gia Cát Quân không muốn ở lại bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ không để tâm.