41 Vãn Phong, dẫn ta đi đi. Ta thật là đau, cả người đều đau. Mỗi người đều đáng sợ. Trong bóng tối, Mai Vũ một mực cầu nguyện, cầu nguyện. Nàng nhìn thấy nam tử xinh đẹp, đứng dưới bụi hoa màu hồng, nụ cười so với hoa đào tháng tư còn đẹp hơn.
42 Nha đầu kia đơn giản chính là cầu nhỏ bên dòng nước vạn năm xuyên thủng không ra tảng đá!Vân Khinh nhìn thấy thân ảnh trong vườn hoa cười nhảy đi qua, trợn mắt há mồm.
43 Khóe miệng nở nụ cười thật lớn, An Thiếu Hàn xoay người, mỉm cười nói: “Tiểu Vũ, là ngươi nói nha. ”Tay Mai Vũ có chút tê tê: “Dạ, dạ, nô tỳ nói, xin mời An vương cử động nhấc tay một cái.
44 Liễu Hành Vân, là cố nén không phun cười trước mặt Tạ Vãn Phong. Vô cùng thống khổ đè nén vẻ mặt của mình, đến mức khóe miệng liên tục co rút. Tạ Vãn Phong ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, nhu hòa nói: “Hành Vân, muốn cười thì cứ việc cười đi.
45 “Chú chim nhỏ, để cho bổn cô nương tới phân tích thân thế của ngươi hắc hắc. Trên người ngươi màu sắc lấy màu đen làm chủ, mẹ ngươi nhất định là con chim màu đen, nhưng trên người ngươi còn có hồng, xanh biếc, lam, các loại màu sắc.
46 Khi còn bé, luôn nghe người ta nói, thời điểm ban đêm có người đập vai của ngươi ngàn vạn lần không nên quay đầu lại, sẽ gặp phải quỷ. Mai Vũ vẫn cho rằng loại chuyện như vậy cũng chỉ phát sinh ở buổi tối.
47 Đêm khuya đứng ở bên ngoài chuồng gà, Liễu Hành Vân cảm khái vỗ vỗ bả vai Tạ Vãn Phong nói: “Huynh đệ, đây đều là công việc. Nhớ năm đó, ta chính là làm công việc này.
48 Cái Vương Phủ này không có cách nào ở lại nữa! !Vân Khinh thật sự là chịu đựng đủ rồi. Xông trở về phòng, hung hăng ngã trước cửa, cả người đều hiện ra một tình trạng co giật, thân thể không ngừng run rẩy.
49 Ban đêm Vương Phủ rất an tĩnh mà lại nguy hiểm. Mai Vũ biết, Vương Phủ nhìn như yên tĩnh, thật ra thì tàng long ngọa hổ rất nhiều cao thủ. Nàng không có bản lĩnh như Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân, cho nên không thể đi con đường bình thường.
50 Đom đóm vây lượn ao bông lau, Mai Vũ cùng Tạ Vãn Phong một trước một sau nắm tay đi. Ánh trăng trên mặt đất chiếu xuống đường một mảnh màu bạc, thẳng kéo dài đến vô tận.
51 Mai Vũ nhìn An Thiếu Hàn vẻ mặt khó chịu, run cầm cập một chút. Bồ Tát a, hắn dường như đang tức giận, không khí bốn phía cũng bởi vì hắn xuất hiện bắt đầu đông lại.
52 An Thiếu Hàn không biết mình dùng dũng khí như thế nào để trở về phòng. Yên lặng vào phòng, yên lặng ngã xuống giường. An Thiếu Hàn thất thần nhìn xà nhà trên đỉnh đầu.
53 “Không cho phép!”“Vãn Phong, ta không có việc gì. ”“Ta nói không cho phép!”“Vãn Phong, đây là biện pháp tốt nhất. ”“Ta nói không cho phép là không cho phép! Ngươi cái thôn cô này! Nghe không hiểu lời của ta!” Hung hăng vỗ bàn, Tạ Vãn Phong tức giận hướng nàng gầm thét.
54 Cảm giác choáng váng trong đầu quẩy người một cái, lập tức tiêu tán. An Thiếu Hàn trong tay vẫn nắm chén rượu như trước, người cũng bình yên vô sự đứng tại chỗ như trước.
55 Dưới làn mưa, An Thiếu Hàn bước ra khỏi sân, trong đêm đột nhiên đèn đuốc sáng trưng. Một bóng dáng đứng ở ngoài sân cầm ô tới, cung kính đứng che ở một bên.
56 Mưa to vẫn như trước rơi xuống. Tất cả mọi người ngừng lại. Tạ Vãn Phong xoay người nhìn về phía nàng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ánh lên tia xoi mói, mặc dù máu trên cánh tay vẫn không ngừng chảy, nhưng một chút cũng không làm giảm phong thái của hắn, hắn nhướng mày, hỏi nàng: “Ngươi nói cái gì?”Mai Vũ nhìn hắn, rất muốn đi đến phía trước vén làn tóc đang che mất đôi mắt hắn.
57 Trái tim Liễu Hành Vân hung hăng co rút lại một chỗ. Kiếm trong tay run rẩy hướng về phía An Thiếu Hàn. “Ta giết chết ngươi, cái tên khốn kiếp này!”Người hắn muốn hảo hảo người bảo vệ, người hắn muốn làm cho luôn luôn nở nụ cười.
58 Đi thuyền một đường tới Dương Châu. Nằm ở trên thuyền, Mai Vũ tâm tình không tệ vung tay cho cá trong hồ ăn. Thời điểm vết thương còn chưa hoàn toàn bình phục, Mai Vũ liền vội vã đi theo Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân xuống Dương Châu.
59 Mắt thấy hai người kia đạp nước đi, đưa tay bắt được diều của mình, thời điểm Tạ Vãn Phong đưa tay vớt lấy con diều của Mai Vũ, lại thấy một mũi tên chợt lóe lên, bắn vào diều của Mai Vũ, con diều kia lướt trên mặt nước nhanh chóng lui về phía sau.
60 “Uy! Dừng lại, ngươi dừng lại cho bản thiếu gia!” Mục Vô Ca cả giận thực sự. Từ nhỏ đến lớn, nữ nhân nào không phải là bị hắn chơi đùa, thật đúng là lần đầu tiên đụng phải nữ nhân như vậy.