1 edit + beta: Phong Tuyết Thư Lê tiên sinh tướng mạo tuấn mỹ, ôn hòa tao nhã, nhưng lại là một người mù. Bản thân ta không có tư cách cười nhạo hắn, bởi vì ta là nữ lưu manh nổi tiếng khắp thành này, hãm hại, lừa gạt, trộm cắp, không chuyện lớn nhỏ gì chưa từng làm.
2 edit + beta: Phong Tuyết Sau khi đánh què chân Tiền nhị thiếu gia, ta tránh ở nhà Thư Lê mấy ngày. Đừng xem thường Thư Lê bị mù thường ngày giấu quỷ trong nhà, không hề bước ra khỏi đại môn, thực ra thì hắn có bạc, cho nên mấy ngày qua ta cũng được sống một cuộc sống vô cùng tốt đẹp…Ta hỏi hắn từ đâu hắn có nhiều tiền như vậy, hắn nói mấy năm trước hắn từng đi làm thầy tướng số kiềm tiền, lúc ấy ta khinh bỉ nhìn Thư Lê, nhiều bạc như vậy, có lẽ hắn từ trước tới giờ đã dùng khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lừa gạt rất nhiều người.
3 edit + beta: Phong Tuyết Gió nhẹ thoảng qua, đưa mùi hương hoa thơm ngát. Lão đạo lấy chiếc kiếm gỗ đẩy cửa đi, bóng lưng tang thương…Ta không mấy để ý đến lời nói của lão đạo, đợi sau khi ông ta đi liền cầm tay Thư Lê, cười híp mắt nói: “Người mù, người mù, có tiên sinh như ngươi thật tốt, ta vừa có thể học võ công đánh ác bá, có thể chịu đựng được giang hồ thuật sĩ, ta thấy ngươi ở một mình thật cô đơn, dù sao mấy ngày nay ở cùng ngươi cũng rất vui, ta định rời sang bên này làm bạn lâu dài với ngươi, được chứ?”.
4 edit + beta: Phong Tuyết Trở lại căn nhà đầy hoa lê, ta thấy Thư Lê đang ngồi trên ghế may y phục cho ta, hắn không nhìn thấy gì, lục lọi vật liệu may mặc, từng đường khâu thật chậm, có lúc kim đâm vào tay hắn dường như không thấy đau, sắc mặt một chút cũng không đổi, dùng bàn tay đo đạc chiều dài, đến khi cảm thấy thích hợp thì bắt đầu se chỉ luồn kim.
5 edit + beta: Phong Tuyết Ta chẳng qua chỉ vì tức giận mà nói với Thư Lê như vậy, hắn lại chuẩn bị giúp ta như thật, đầu tiên là sắm sửa y phục cho ta, sau đó dạy ta lời nói cử chỉ phải làm sao mới giống như khuê nữ đại gia, sau đó lại đưa ta một thanh bảo kiếm cực kỳ tinh xảo.
6 edit + beta: Phong Tuyết Trước giờ chưa bao giờ ta khủng hoảng như thế. “Thư Lê…”, ta giống như một du hồn chạy khắp nơi gọi tên hắn. “Người mù…”, ngươi đã đi đâu, tại sao không mang ta theo?“Tiên sinh…”, ta đây mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng còn có thể làm con mắt của ngươi.
7 edit + beta: Phong Tuyết Ta từng bước từng bước đi trên cầu Nại Hà. “Thư Lê, Thư Lê, Thư Lê…”. Lão đạo nói, chỉ cần ta liên tiếp gọi như vậy, trước lúc hắn hồn phách phi tán có thể nghe thấy, nhất định ta sẽ nhìn thấy hắn.
8 edited by: Phong Tuyết Ta mở mắt ra. Không biết ai đã đem ta từ địa phủ tới nơi này. Hoa lê trong tiểu viện đã không còn dù chỉ một bông. Ta nhìn quanh bốn phía, bàn đá vẫn còn, trà vẫn còn, ghế dựa vẫn còn, bộ quần áo may dở vẫn nằm đó.