1 Mở đầuMười giờ tối. Tại một văn phòng ở tòa cao ốc thuộc tập đoàn Đường Triêu nằm ngay trung tâm thành phố Đài Bắc. Đường Tương Mạt vừa kết thúc cuộc hội nghị chat qua webcam với người của Bách Hóa Đường Á phía Miami.
2 Sự bất mãn của Đường Tương Mạt đã bị ngó lơ, trợn mắt tức giận vì cô em họ tự dưng lại ném cô cho người đàn ông kỳ quặc này. Đương nhiên cô biết anh ta là một chuyên gia có kinh nghiệm, nhà họ Đường hợp tác với ‘Kình Thiên’ đã nhiều năm, người được thuê chắc chắn sẽ không phải là bao cỏ không có năng lực, nhưng cô không thích lúc nào cũng có người kè kè theo ở phía sau, nó tạo cho cô cảm giác như bị giám sát, rất bực mình, y hệt như lúc còn nhỏ vậy.
3 Trời vừa sáng, Đường Tương Mạt đã bị trận tiếng động ồn ào đánh thức. Phòng ngủ của cô nằm ở lầu hai, ngay phía dưới chính là phòng bếp, mặc dù có làm cách âm, nhưng hình như sàn nhà làm chưa được tốt lắm thì phải.
4 "Phiền cậu lấy giấy bút đưa cho anh ta giúp tôi. "Cô chỉ vào một cấp dưới đứng cạnh đó nói, Hoắc Vu Phi không hiểu nhận lấy, "Để làm gì?"Đường Tương Mạt nháy mắt mấy cái cười, "Ghi ra cho tôi buổi tối ăn gì.
5 Hiếm khi có được một buổi sáng an lành tuyệt vời. Đường Tương Mạt muốn ngồi xe đến công ty trước, được ngồi trong xe vô cùng thỏa mãn mà cảm thán. Cô liếc nhìn người đàn ông đang chuyên chú quan sát tình huống xe cộ ở phía trước qua kính chiếu hậu, gương mặt tuấn tú như điêu khắc ấy nếu đừng lên tiếng thì thật đúng là một người đàn ông hoàn hảo, tuy nhiên…đó chỉ là vẻ bề ngoài.
6 "Cảm động không?" Nhưng chỉ trong chốc lát, Hoắc Vu Phi đã khôi phục lại dáng vẻ không biết xấu hổ thường thấy. Thực ra trong lòng anh đang rất rối loạn, cách Đường Tương Mạt nhìn anh rất khác thường, con ngươi màu nâu nhạt giống như hồ nước mùa thu, như lá cây ngân hạnh (*) vàng óng phản chiếu, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn cùng bọt nước, dưới ánh mặt trời lấp lánh khiến người ta không thể dời mắt.
7 Trời vừa sáng Đường Tương Mạt đã thức dậy, trong người cảm thấy vô cùng sảng khoái dễ chịu. Cô đánh răng rửa mặt rồi đi xuống lầu. Vừa qua bảy giờ sáng, bữa sáng vẫn như mọi ngày đã được chuẩn bị xong đâu vào đấy.
8 Chương 8Đường Tương Mạt đi Miami. Trước khi rời đi, cô giao toàn quyền sử dụng căn nhà ở Đài Loan cho anh. Nhưng ít đi một người, không khí trong nhà có phần trống trải lạnh lẽo, Hoắc Vu Phi cảm thấy rất không thoải mái, dứt khoát thu dọn quần áo lại lần nữa đi tới Đào Viên ăn nhờ ở đậu em họ mình.
9 Chương 9Ai Searle Wolf ở Mexico là một thị trấn vô cùng trong lành, phong cảnh tươi đẹp, gần sát Guatemala. Nơi này đất đai màu mỡ, sông nước trù phú, người dân Mỹ La-tinh tràn đầy nhiệt huyết, nụ cười luôn rạng rõ trên môi.
10 Chương 10Mẹ nó! Đường Tương Mạt chửi thề trong lòng, người nào đó từng nói trước khi chết tự nhiên sẽ nhớ tới rất nhiều chuyện, người nói lời này khẳng định chưa từng trải qua cảm giác sống chết! Mười ngón tay của cô bấu chặt ghế da, trong đầu trống rỗng, sợ hãi nhìn chằm chằm họng súng, chờ khoảnh khắc đạn xuyên thủng đầu mình, chắc chắn sẽ rất đau.
11 Chương 11Cuộc sống luôn đầy rẫy những thử thách. Hai người vừa mới thả lỏng chưa được bao lâu. Tưởng rằng đã thoát được đoàn xe đang điên cuồng truy đuổi phía sau, lập tức lại có một đoàn khác đuổi theo, độ bám dai chẳng khác nào Tiểu Cường - quốc bảo của Đài Loan.
12 Chương 12Vì vậy, Đường Tương Mạt giải thích, "Có lẽ anh không tin, nhưng từ nhỏ em đã có một khả năng rất đặc biệt, giống như giác quan thứ sáu của người bình thường, nhưng mạnh hơn một chút.
13 Chương 13Sáng sớm trong rừng nhiệt đới rất nhiều sương, Đường Tương Mạt bị cảm giác ẩm ướt làm tỉnh giấc. Rừng cây âm u, thảm thực vật không được người chăm nom, mặc sức hút dinh dưỡng từ đất mà sống, cành lá rậm rạp, đan cài vào nhau, đâu đó còn vang lên tiếng côn trùng, tiếng chim hót làm người ta có cảm giác như mình vừa xâm nhập vào chốn linh thiêng nào đó.
14 Chương 14"Anh. . . " Cặp mi ướt át của Đường Tương Mạt nhẹ nâng lên, đối diện với đôi mắt màu xám thẫm của anh, khoảng cách rất gần, thậm chí cô còn có thể thấy được bóng mình mờ mờ trong đó.
15 Chương 15Bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước. Trước mắt dần hiện ra những căn nhà nhỏ, kiến trúc vô cùng đơn giản, hai người nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
16 Chương 16Đường Tương Mạt đột nhiên bật tỉnh, hai mắt trừng lớn đầy kinh sợ. Phía trên là trần nhà thấp, tai cô ù ù, giống như đang ở nơi có súng máy rền vang vậy.
17 Chương 17Đường Tương Mạt về đến Đài Loan. Sau khi trải qua muôn vàn khó khăn, gặp đủ loại kiếp nạn mới có thể trở về nước, cô xúc động đến suýt chút nữa khóc ngay tại phi trường.
18 Chương 18Cô hôn anh, hơi thở nóng bỏng quấn lấy anh, lần này không còn kích động đến môi răng va vào nhau nữa. Môi lưỡi của cô mềm mại, vừa thơm lại ngọt, giống như miếng bánh gato thơm ngọt, khiến người ta vừa ăn đã nghiện, hơn nữa còn không thể khống chế được mình.
19 Chương 19Ngày hôm đó, bầu trời u ám, mưa rơi lất phất, Đường Tương Mạt đi gặp ba mình. Đường Tương Quang cũng không bị cấm gặp mặt, hai ba con cô đã nhiều năm rồi không nói chuyện với nhau, nay cảnh còn người mất, đã không còn như xưa nữa.
20 Chương 20Đáng tiếc Hoắc Vu Phi đứng bên cạnh nhìn hai người nhận nhau, lúc này sắc mặt đã đen như đít nồi thì không nghĩ như vậy. "Tôi nghĩ anh không phải là khách du lịch?" Chỉ nghĩ qua cũng biết được sẽ không có chuyện 'khéo' như thế.