1 Mở đầu Bộp. Một tiếng động nhỏ vang lên. Chùm đèn pha lê treo trên trần nhà chiếu xuống ánh sáng rực rỡ, thoáng chốc căn phòng tối sáng trưng như ban ngày.
2 6. TÔI KHÔNG PHẢI NHÀ VĂN Trong bệnh viện lớp lớp người, Ngải Ái đưa Mộc Duệ Thần đi khám, bị bác sĩ hỏi tới tấp vì sao thằng nhóc lại bị thương. Một Duệ Thần không nói gì, chỉ có mình Ngải Ái đứng nói ba xàm ba lá.
3 12. CON NUÔI Mắt Mộc Duệ Thần lạnh băng lướt qua người Ngải Ái, sau đó gạt chăn qua một bên. Cậu ung dung đi tới bàn, cầm tập giấy tờ Ngải Ái để trên bàn, lật soàn soạt.
4 17. Những chiếc đèn đường chiếu ra ánh sáng sặc sỡ và chói lóa đã tắt hơn phân nửa, trả lại bầu trời đêm một màu đen huyền bí nhưng đượm buồn. Trên hành lang bệnh viện sáng trưng, Ngải Ái ngồi trước phòng phẫu thuật, nhìn vị bác sĩ đi tới mỉm cười với mình.
5 21. Cả ba ngồi quanh bàn ăn bày đủ món ngon, Mộc Duệ Thần ngồi kế bên Ngải Ái. Thang Tiểu Y ngồi phía đối diện, cười toe toét, không hề có chút căm ghét nào.
6 27. BÀ MẸ NÀY GHÉT CẬU “Con à, đừng làm thế với mẹ”. Mộc Duệ Thần vốn dĩ đang thong thả ngồi trên thành bồn tắm, nghe được câu này, mặt tối dần lại, kéo tay Ngải Ái một cái.
7 32. TRẮNG HỒNG Cô vừa mới lấy tay chà xát mấy cái đã bị Mộc Duệ Thần đẩy ngã xuống nền nhà. “Tránh ra!” Rào rào! Thằng nhóc nhanh chóng quay người chỗ khác, chỉ để cho cô thấy một màn bọt xà phòng.
8 37. TÔI TẤT NHIÊN LÀ PHẢI MẠNH HƠN CON MÈO BỆNH Ngải Ái giật mình. “Cậu chưa ngủ hả?” Mộc Duệ Thần đưa mắt nhìn cô, giọng có chút không kiên nhẫn: “Chị đè lên tay của tôi”.
9 42. MỘC TIỂU THẦN “A?” “Không được đi làm thêm!”. Cậu cau màu. “Chị phải trả giá vì đã thất hứa với tôi”. “Chính cậu lúc nãy cũng nói sắp trễ còn gì, sao giờ lại không cho tôi đi.
10 46. NHƯ BỊ ĐẬP ĐÁ VÀO ĐẦU Mộc Duệ Thần trước sau vẫn cười rất tươi. Ngải Ái vác bộ mặt xám xịt đi theo sau Mộc Duệ Thần vào cửa hàng bánh ngọt rồi ngồi xuống ghế mây.
11 51. BÉ CON, CHỊ HIỂU TÔI ĐƯỢC BAO NHIÊU “Trẻ vị thành viên không được hút thuốc!”. Cô lẳng lặng nhìn cậu. “Nhưng cũng không liên quan tới tôi nữa. Vì từ sau này trở đi tôi sẽ không nhắc nhở cậu nữa!”.
12 56. CẬU PHẢI NHỚ KHEN NGỢI THẰNG NHÓC NHIỀU VÀO Cô mắng thầm trong lòng mình vài câu nhưng cũng thấy nhẹ nhõm cả người vì nhìn Mộc Duệ Thần, cậu ta đang cười.
13 61. KHÔNG LIÊN QUAN TỚI CHỊ Cô há hốc miệng còn muốn nói gì đó nhưng đã bị tiếng đập cửa bên ngoài cắt ngang. Mộc Duệ Thần đứng dậy mở cửa, vừa vặn thấy Thang Tiểu Y.
14 66. ĐỪNG NÓI GÌ Ngải Ái mở mắt ra nhìn căn phòng quen thuộc, tự hỏi sao mình có thể về nhà được. Cô ngồi dậy, nhận ra cổ tay mình đã được băng bó cẩn thận.
15 71. “Có chuyện gì?” Mộc Duệ Thần ung dung ngồi trên bàn đọc sách, bất thình lình nghe tiếng động thật lớn mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên.
16 76. LÀM GÌ CƠ? Ngải Ái thọc cả ngón tay vào bình pha cà phê, quay đầu khiếp đảm: “Cậu ta… thật sự… cậu chắc chắn chứ?” “Hôm qua tớ đi với mấy người bạn, không ai biết chuyện này cả, họ chỉ tình cờ nhắc tới Chu Thế Dương và vụ cá cược thế là tớ nhớ tới cậu…” Thang Tiểu Y ngẩng mặt lên than thở: “Tớ xin lỗi cậu Tiểu Ái.
17 81. TỰ MÌNH LÀM MẪU “Ừ!” “Chả phải… cậu đã… đã hôn tôi… mấy lần rồi đấy thôi. Cậu biết rồi mà!”. Cậu còn dày dặn kinh nghiệm hơn tôi đấy nhóc. “Tôi chỉ thấy chị rất ngọt, rất thơm và rất muốn ăn chị”.
18 86. MÙ MỊT “Chị quên là tối nay có hẹn à?”. Cậu đi tới bàn rồi ngồi xuống. “Lúc tan học!” Cô ngẩn ra: “Hẹn với Thang Thang?” Cậu không nói gì, chỉ cười.
19 91. TAI NẠN BẤT NGỜ [P. 4] Người đó sải bước tới chỗ Mộc Duệ Thần, đôi mắt một mí nheo lại cười như không cười. [Hình như mắt anh ta chỉ hơi híp thôi thì phải.
20 96. NHẤT ĐỊNH PHẢI THOÁT “A…” Ngải Ái muốn lùi ra đằng sau nhưng gáy đã bị Mộc Duệ Thần giữ chặt, có giãy dụa thế nào đi chăng nữa cũng bằng không. Dường như oxi trong phổi đang bị hút dần, bắt đầu thấy thở không ra hơi.