41 159. CÒN CHƯA ĐỦ SAO Cằm bị bóp mạnh, Ngải Ái nghe loáng thoáng bên tai tiếng xương cằm bị gãy. Cô sụt sịt lắc đầu: “Tại sao lại là tôi? Tại sao luôn ép tôi? Tôi không muốn ở với cậu.
42 162. CHỈ LÀ NGƯỜI TÌNH MÀ THÔI Tắm xong, Ngải Ái bước ra ngoài, nhìn Mộc Duệ Thần vẫn ngồi y chỗ cũ, vẫn tư thế đó trên ghế nệm. Anh dựa lưng vào ghế, chân duỗi về phía trước, đôi mắt nhắm nghiền với hàng lông mi dài, nhìn hai má anh hơi ửng đỏ, mái tóc rũ xuống trước trán và hàng lông mày vẫn cau lại như thường thấy.
43 165. “Cha!” Mộc Lị Vi nhìn lướt qua Mộc Giản, nũng nịu trách. “Cha không biết là con rời biệt thự và đang ở thành phố B à? Cậu chủ gặp nguy hiểm mà cha chẳng cho con biết gì cả”.
44 167. Ngải Ái vẫn đang mở to mắt nhìn Bắc Hàn, cảm giác cứ như bị trúng thuốc mê, không cách nào có thể nhúc nhích được, chỉ biết chớp đôi mắt nặng trĩu lí nhí ngăn cản: “Bắc Hàn, không được,… đừng làm thế…” Bắc Hàn mặc kệ sự chống cự yếu ớt của cô, miết nụ hôn ẩm ướt lên môi cô.
45 170. Ngải Ái có cảm giác mình thật đáng thương. Thế giới này còn chưa cho cô quyền lựa chọn đã đẩy cô về vòng tay của tên điên này. Cô nhìn về phía mọi người đang như hóa đá, nhận ra có một người bình thường liền cuống quít phát tia S.
46 173. “Lúc cậu ta nhắn tin cho tớ, tớ đoán chắc cậu đã đi rồi, nhưng khi thấy cậu trở về, tớ đã lờ như không biết không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.
47 176. “Giờ mới về?” Chưa kịp trốn thì đã bị gọi giật lại. Cô dừng lại, lí nhí: “Hồi nãy phải làm mấy việc cho hội sinh viên,…giờ này mới xong, nên… về trễ…” Mộc Duệ Thần đi tới trước mặt cô, giọng nói của anh khá bình tình và hờ hững: “Anh đã nói những gì?” “Anh nói… 20 phút sau phải về…”.
48 179. Buổi sáng thức dậy, căn phòng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, Mộc Giản mặc đồ vest đứng trước cửa phòng ngủ mỉm cười chào Ngải Ái và Mộc Duệ Thần.
49 181. “Tóm lại, Bắc Hàn đi là do cậu hết”. Thang Tiểu Y nhìn Ngải Ái. “Không những rời khỏi trường… mà còn rời Trung Quốc nữa đấy”. “Sao!”. Ngải Ái đứng bật dậy hoảng hốt.
50 185. PHÒNG TẮM THẬT SỰ RẤT NÓNG Áo dễ thương, quần đùi, quần lót, tất cả đều bị ném xuống đất. Khi bàn tay chạm đến da thịt mềm mại, mịn màng, đôi mắt Mộc Duệ Thần như có lửa: “Bé ơi, em giống như con yêu tinh phun lửa”.
51 189. “Làm cô chủ hả?”. Mộc Lị Vi bật cười. “Cô chủ sẽ phải gò bó trong nhiều qui củ trong khi chị lại thích tự do… nên chị mới tìm một người chị tin tưởng để kết hôn với cậu chủ, thay chị bảo vệ cậu chủ.
52 193. Mộc Duệ Thần nhìn chăm chăm vào tấm ảnh thật lâu rồi cầm xấp ảnh đứng phắt dậy đi nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Chiếc xe ô tô lao nhanh trong mưa đi về phía nhà trọ.
53 197. Bẻ tấm thẻ thành hai khúc rồi quăng vào sọt rác, Ngải Ái giương mắt nhìn Mộc Dịch Triệt: “Bây giờ tôi phải làm gì vậy?” “Bác sĩ nhất quyết bắt em mấy ngày nữa mới được xuất viện nhưng anh không có thời gian để đôi co với ông ta”.
54 201. SÁT THỦ KIÊM BÀ NỘI TRỢ [3] Ngải Ái đưa mắt nhìn hai cánh tay to khỏe của anh, những ngón tay gầy, trắng tới mức có thể nhìn thấy đường gân xanh bé tí xíu.
55 204. Tuy trước mặt cô là một gương mặt lạ hoắc nhưng Thang Tiểu Y vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn rất quen thuộc trên gương mặt ấy. “Cậu đến đây để từ biệt tớ à?”.
56 207. Những chiếc gậy sắt rơi xuống đất loảng xoảng. Mộc Dịch Triệt đã không còn kiên nhẫn được nữa. “Quá kém cỏi… Làm tao muốn biểu diễn cho bé con xem cũng không được”.
57 210. Mộc Duệ Thần dường như đã phát hiện ra là có người, quau đầu nhìn thẳng vào Ngải Ái, đôi mắt như nhìn xuyên qua cô, ra lệnh: “Đi ra!” “Nhân viên phục vụ đấy!”.
58 214. Hai năm sau. “Khỉ thật, tớ điên mất” Cô gái mặc áo T-shirt màu hồng và quần đùi sáng màu ngồi trên bàn, giận dữ nhìn vào tờ báo, lấy bút gạch roẹt.
59 218. Anh chàng đó mải vùi đầu vào ngực cô gái, còn cô gái mắt lim dim tận hưởng cảm giác anh ta mang lại cho mình, họ không hề chú ý tới sự tồn tại của Ngải Ái, thậm chí không hề liếc mắt nhìn cô dù chỉ một cái… Cho nên, lúc cô đi vào trong, quay lại đối diện với cửa thang máy làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay lên định nhấn số tầng dưới cùng… “Tầng trên cùng”.
60 221. “Tổng giám đốc khó khó tính nhưng cô Ngải lại được tuyển thẳng vào làm việc trong công ty chắc chắc cô có năng lực hơn người”. Trưởng phòng Trịnh quét mắt nhìn Ngải Ái.