21 “Trước hết, ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi xong đời. ” Một tin tức dữ dội vừa được hạ xuống, Mai Vũ rất không khách khí hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
22 “Hôm nay có trong phủ có khách quý. Công việc không muốn có sai lầm. ” “Vâng. ” Nhìn nàng chằm chằm một hồi, An Thiếu Hàn không nhịn được mở miệng: “Ngươi biết chính xác công việc của nha hoàn là gì sao?” Vẻ mặt Mai Vũ mờ mịt nhìn hắn, sáng sớm nàng ngoan ngoãn đến chỗ của An Thiếu Hàn báo cáo.
23 Biện pháp tốt nhất để đối phó kẻ địch là gì? Chính là bắt lấy nhược điểm của hắn, hung hăng đả kích. Thật vất vả nắm màu vẽ trong tay, khóe môi Mai Vũ nhếch lên một nụ cười có thể gọi là “dữ tợn”.
24 Một số mỹ nữ, đều có một phong thái thiên kiều bá mị, phong thái đó sẽ làm cho nàng có một mị lực đặt biệt thuộc về mình. Mà một số xấu nữ, cũng có một khuôn mặt xấu xí, nhưng khuôn mặt có thể đạt tới hiệu quả như vậy.
25 Không nên, ngàn lần không nên, Vân Khinh cảm thấy mình không nên nhận công việc này của An Thiếu Hàn. Không nên bởi vì tin tưởng diện mạo của hắn, từ đó tin tưởng diện mạo của toàn bộ người trong Vương Phủ.
26 Mai Vũ biết An Thiếu Hàn không dễ chọc, trong lúc vô tình sẽ phải nhúng tay vào chuyện của hắn. Nhưng là lời vừa ra khỏi miệng, liền bắt đầu hối hận. Mai Vũ à Mai Vũ, hắn muốn giết ai mắc mớ gì tới ngươi a.
27 “Con diều thật là đẹp. ” Mai Vũ nhìn con diều xa xa mỉm cười nói. Kỳ thực xấu xí chết được. Trên con diều móc một cái đuôi thật dài, Mai Vũ thị lực rất tốt còn nhìn thấy trên đó viết một hàng chữ “Tiểu tiên nữ, tiểu sinh bên này hữu lễ.
28 Trên đường trở về, An Thiếu Hàn không nói một lời ôm Mai Vũ chạy như bay. Mai Vũ cẩn thận quan sát hắn, phát hiện hắn mặc dù không có tức giận như lúc mới tới nhưng dường như vẫn còn đang hờn dỗi.
29 Ban đêm, Mai Vũ đợi đến khi phòng An Thiếu Hàn tắt đèn, lặng lẽ từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Mặc quần áo tương đối ít, Mai Vũ bí mật đến bên hồ. Mấy ngày trước thăm dò vuơng phủ, nàng liền phát hiện vị trí Lô Hoa trì thần bí này.
30 Trời cao giáng tai họa xuống cho ngươi. Nhất định sẽ gây luống cuống trước tiên. Mai Vũ ngây người trên mặt nước, thân thể thiếu chút nữa chìm xuống dưới bởi vì quá mức kinh ngạc cùng sa sút tinh thần.
31 Liễu Hành Vân núp ở trong góc, tay cầm ám khí, thật sự không thể tin được hai mắt của mình. Nhìn, nhìn, thấy được! Tử Ngọc bảo trâm! Lại còn là An Thiếu Hàn tự mình lấy ra cho nha đầu kia xem.
32 Bên trong Tàng Bảo Các, để rất nhiều đồ. Mai Vũ đứng trước hộp gấm chứa hoàn hồn châu, thật lâu không thể đưa tay cầm lên. Nước mắt rốt cục phá vỡ phòng tuyến, từng giọt rơi xuống.
33 Vội vàng chạy trốn khỏi vương phủ, Mai Vũ cùng Hành Vân theo an bài trước đó, trực tiếp điều khiển xe ngựa mang Vãn Phong đi. Chay như bay đến vùng ngoại ô, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa, trước xe ngựa là một nữ tử một thân áo đuôi ngắn.
34 Trong mơ hồ, Tạ Vãn Phong dường như nghe được một chút âm thanh tranh chấp. Âm thanh trong suốt này giống như Thôn cô. Bóng tối, bốn phía đều là bóng tối, đưa tay, Tạ Vãn Phong vốn định xóa sạch tiếng động kia.
35 Vân Khinh quyết định sống lâu dài ở Vương Phủ. Bởi vì hắn cảm thấy, chỉ cần sống ở chỗ này, muốn gặp Mai Vũ, bao nhiêu lần cũng có thể. Nhớ trước kia ở Mai Hoa sơn trang, luôn đánh cuộc cùng nha đầu kia.
36 Một buổi tối, trên thảo nguyên không gió, có ba bóng đen đứng song song ở bờ sông nhỏ. . . . . . “Cái đó, ngươi nói chúng ta không phải nên chạy xa một chút nữa sao?”“Không muốn đi, chạy tới chạy lui mệt quá.
37 Đêm nay không biết đã là đêm thứ mấy, Mai Vũ tỉnh lại từ trong bóng tối. Bât an mãnh liệt hành hạ nàng, khiến cho nàng luôn tỉnh mộng nửa đêm thì thấy nam tử kia, hắn mặc một thân áo đen, đứng ở trong mưa, nghiêng đầu nói với nàng: “Tiểu Vũ, chân trời góc biển, ta sẽ bắt ngươi trở lại.
38 Gió thổi tới âm thanh lá cây xào xạc. Mai Vũ biết, nam tử kia, đang đến gần. Tử Ngọc bảo trâm lóe ra ánh sáng xinh đẹp. Đưa tay, Mai Vũ lấy cây trâm kia ra bỏ vào trong ngực Liễu Hành Vân.
39 Muốn đưa tay bắt lấy cái gì đó, luôn luôn không bắt được. Trong bóng tối, Mai Vũ nỗ lực muốn bắt được thứ gì đó. Sau lưng, luôn luôn từng nhóm người đi theo.
40 An Thiếu Hàn vẫn bồi hồi quanh quẩn một chỗ. Ban đêm thấy Vân Khinh đi vào, hắn vẫn không yên lòng. Cho đến khi nghe được bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết, An Thiếu Hàn mới kinh hãi chạy tới.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 100