61 Sáng sớm cuối tháng tư, Tiểu Mãn ăn xong bữa sáng liền trở về nhà, Di Ngọc chờ nàng đi rồi, mới ngồi trước bàn dưới cửa sổ luyện chữ. Kiểu chữ lớn nhỏ bình thường giống như nửa quả dâu, nét cong mượt mà, hoành thụ(*) cao ngất, khoảng cách giữa các chữ chỉnh tề, kiểu chữ này Di Ngọc cân nhắc suốt cả một năm mới định hình, lại dùng thời gian non nửa năm tới tu chỉnh.
62 Từ ngày hai cái bà mối rời đi, Lô gia hình như trở thành điểm tụ tập của bà mối toàn trấn, mỗi ngày chung quy có một hai cái tới cửa làm mai, cho đến có một ngày, bà mối tới cửa đem mục tiêu để tới trên người Di Ngọc, rốt cuộc Lô thị phát hỏa, rống to một trần đem bốn cái bà mối đồng thời tới cửa tất cả đều mắng đi rồi, sân nhà Lô gia mới lại hồi phục đến ngày xưa thanh tĩnh.
63 Quốc Tử Giám – Học túc quán (học túc quán = ký túc xá)Lô Tuấn đang đứng ở trong phòng khoa tay múa chân chiêu lưỡng thủ cầm nã hôm qua vừa học trộm được, nghe thấy cửa phòng mở, nghiêng mắt liền thấy Lô Trí khẽ cau mày đi vào.
64 Mẹ con Lô thị bị chủ tiệm Bích Lăng Trai mời tiến vào nhã gian chọn lựa trang sức, hai huynh đệ lưu ở bên ngoài chờ đợi. Trong nhã gian, ông chủ Kim một bên ghi lại trang sức Lô thị lựa chọn, một bên khen ngợi ánh mắt hai mẹ con, trong lòng đã sớm vui mừng nở hoa, hắn nguyên tưởng rằng đối phương giỏi lắm mua linh tinh trên dưới trăm lượng, mà bây giờ hắn ghi chép đồ vật đã gần một ngàn lượng, Lô thị còn không có đình chỉ chọn lựa.
65 Từ ngày từ Trường An trở lại Long Tuyền trấn, tinh thần Lô thị liền kém đi, có lúc đang ăn cơm sẽ đột nhiên bắt đầu phát ngốc, ngay cả bị Di Ngọc kêu mấy tiếng đều không có phản ứng, buổi sáng mỗi ngày đôi mắt đều là hồng hồng, một bộ dáng khóc quá.
66 Ngoài cửa sổ nhàn nhạt ánh trăng lẻn vào, bầu bạn với ánh nến u ám trước giường, mơ hồ chiếu sáng đôi bóng dựa sát vào nhau của hai mẹ con. “Trong nhà ta và cha ngươi đều là sĩ tộc tiền triều, ông ngoại ngươi cùng ông nội ngươi là bạn tốt cùng trường, nương là mười sáu tuổi gả cho cha ngươi, năm đó mang thai đại ca ngươi, ông nội ngươi liền đi đầu nhập Lý gia.
67 Hai mẹ con khóc gián đoạn không liên tục non nửa canh giờ, cho đến khi đôi mắt cũng thũng, thanh âm cũng ách, cổ họng cũng khô, Lô thị đầu tiên ngừng lại, nghiêng đầu dựa vào ánh nến nhìn rõ ràng khuôn mặt “Thê thảm không nỡ nhìn” của Di Ngọc, trái tim vốn lạnh buốt dần dần ấm lại.
68 Tối đó Lô thị ngủ ngon giấc, nhưng mà Di Ngọc lại vướng mắc cả buổi tối, nàng càng nghĩ càng cảm thấy năm đó đại ca của mình cùng nương bị nghẹn khuất, tử tế nhớ lại lời kể của Lô thị mấy lần, đều không thể tìm ra cái gì dấu vết để lại tới, duy nhất một điểm, đó là việc Lô Trí bị nhận định “Đẩy” Vân Nương xuống nước.
69 Một chiếc xe ngựa bề ngoài bình thường đang chậm rãi chạy hướng cửa Khải Hạ phía nam thành Trường An, ngồi trong toa xe chính là ba huynh muội Lô gia đi Phù Dung Viên tham gia yến hội.
70 Cao Dương đang trong cơn thịnh nộ bị người cướp lời, nhất thời tạp ở chỗ ấy, khuôn mặt ngộp đỏ bừng, cần bão nổi, lại nhìn thấy người tới sau nháy mắt ủ rũ đi xuống.
71 Di Ngọc chờ Trưởng Tôn Chỉ đi xa, mới kéo nhẹ một chút Lô Trí vốn không có biểu tình nào, “Đại ca, người này lại là ai?”Lô Trí khẽ nhíu lông mày, “Là con trai thứ ba của Trưởng Tôn đại nhân, cũng là ở Quốc Tử Học học bài, bất quá năm trước bởi vì tuế khảo quá kém, bị điều từ Thái Học viện đến Tứ Môn học viện, đại ca lên tới Thái Học viện, chính là thay thế vị trí của hắn, đại khái bởi vị chuyện này, hắn rảnh rỗi không có gì làm mới thích tìm ta phiền toái.
72 Trên Khúc Giang, Phù Dung Viên nở rộ trong màn đêm, trong Phương Lâm Uyển đèn đuốc sáng trưng, khách nhân mãn tiệc ngồi trên thảm hồng trải dài lại không thấy nửa người ngôn ngữ, chỉ có tiếng đàn dưới ánh trăng uyển chuyển động nhân lượn lờ màng tai.
73 Ban đêm gió lạnh từ trên Khúc Giang từ từ thổi tới, sa màn trên thảm đỏ tung bay, khách nhân đầy tiệc hoặc cười hoặc nói, giữa lúc ăn uống linh đình không biết lại thêm mấy phần ngà ngà say.
74 Nhìn Di Ngọc bị bịt kín mắt đưa vào khoảng trống trong bữa tiệc, sắc mặt khách nhân tại đây đều cổ quái lên, vốn tưởng rằng bất quá là cái bình dân phổ thông, nhìn chế giễu thì cũng thôi, nhưng trải qua vừa rồi một bài thơ có thể nói là kinh tài tuyệt diễm dựa vào tranh mà sáng tác kia, ai có thể nói trong lòng mình không nhiều ra mấy phần kinh sợ ghen tỵ tới.
75 Di Ngọc chống hai tay, cũng không nhúc nhích quỳ ở trên thảm đỏ, nàng cho dù có ngốc cũng biết cái để trên cần cổ mình là cái gì, đôi mắt nhìn không thấy, chỉ có thể dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe động tĩnh trên yến tiệc.
76 Bạch Vô Thường nghe lời nói của nàng xong, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt, không khách khí mở miệng nói: “Nghĩ cái gì đó, ngươi nếu thực chết đã sớm bị tiểu quỷ đem hồn câu đi, làm sao còn dùng tới hai anh em chúng ta ra tay.
77 Nhìn tuấn mỹ thanh niên đi đến dừng trước người nàng ba bước, Di Ngọc tại ngay từ đầu chấn kinh sau, trong đầu óc xẹt qua mấy đường ánh sáng, vẻ kinh ngạc trên mặt càng đậm.
78 Hai huynh muội lại ở trong phòng tán gẫu một trận, Di Ngọc thấy Lô Trí cũng không đề cập đến việc khác, thì biết Lô thị còn chưa nói cho hắn, nàng đã biết chuyện cũ mười hai năm trước, nên cũng không có đối với hắn nhiều lời.
79 Nguyên một đêm nằm mộng nên buổi sáng Di Ngọc tự nhiên dậy trễ, may mà lúc này nàng đang dưỡng thương, không phải ăn chính là ngủ, cũng không ai kêu nàng dậy sớm, trời sáng trưng mới mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người nha hoàn trong phòng, chờ nàng nhẹ nhàng gọi các nàng ấy, hai người liền nhanh chóng ngậm miệng đi đến trước giường hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
80 Cao Dương vừa đi, Di Ngọc tự giác không tất yếu tiếp tục lưu lại, nên đứng dậy đối với Lý Thái thi lễ, khẽ nói: “Vương gia, tiểu nữ trước hồi trong viên đi.