41 Thành Trường An – Đại trạchGiờ Hợi canh ba, trong thư phòng đèn đuốc lung lay, một thân ảnh đã ngồi bận rộn gần hai canh giờ trước bàn sách, cuối cùng đem bút lông đặt một bên, vươn cánh tay duỗi thắt lưng, đề tiếng hướng cửa phòng hô: “A Phúc, mang chút ăn khuya tới.
42 Lô thị sau khi ở nhờ tại Nhàn Dung biệt viện sau, liên tiếp mấy ngày đều không thể gặp Thường công tử, hỏi thăm mọi người chỉ nói là không biết, tìm quản gia của biệt viện này vài lần, cũng đều bị nói đẩy công tử ra ngoài làm việc, còn chưa có trở lại.
43 Di Ngọc đem túi đồ để ở bàn gỗ lim mở ra, bên trong quả nhiên như nàng dự đoán là kim chỉ thêu thượng hạng, mấy ngày trước đây Lô thị nhờ Lý quản gia mua giùm từ thành Trường An, lại nghĩ đến hai người nha hoàn vừa rồi, hình như trong đó có cái hình dạng thanh tú một chút là con gái của Lý quản gia, tỷ tỷ của gã sai vặt mặt đen, trong lòng đem cách nói chuyện làm việc của ba người bọn hắn xem xét tương đối, thầm nghĩ thật sự không tưởng tượng ra là người một nhà.
44 Sáng sớm ngày thứ hai, Lô thị cùng Lưu Hương Hương ra ruộng không bao lâu lại trở về, trên mặt hai người đều mang cười khổ, Lô thị ngồi xuống liền nghênh tiếp vẻ mặt đầy nghi ngờ của Di Ngọc, mở miệng nói:“Buổi sáng hai chúng ta đi ra đồng, mấy người chúng ta thuê bình thường sớm đến nhưng hôm nay không thấy một người, những việc còn thừa đều là những việc chỉ có đàn ông mới làm được, hai chúng ta liền trở về, đi đến ngưỡng cửa biệt viện thấy phố đối diện đang đánh nhau, nhìn kĩ vài lần, mới phát hiện ba gã đàn ông bị một bầy gia đinh vây vào giữa đánh chính là người chúng ta thuê, nhưng ta với Hương Hương tới cùng là nữ tử, sao có thể tiến lên chặn, chỉ có thể hỏi mấy người ở một bên xem náo nhiệt…”Nguyên lai hôm qua mấy người nông công mà Lô thị thuê sau khi trở về thôn, cùng với mấy nhà khác cũng mua đất đều đi đến rừng dâu xem, tình huống quả thật gay go, bảy phần mầm dâu tất cả rễ bị thối, xem mấy mầm còn lại cũng đều sống không lâu, thế là hôm nay bọn hắn mới tìm tới nơi bán, cũng chính là Từ phủ ở Long Tuyền trấn, nói là Từ phủ cố ý bán phế cấp này cho bọn hắn, kêu gào muốn đem mảnh đất này trả lại, cũng muốn Từ phủ bồi thường tiền mấy mầm cây dâu.
45 Buổi tối ngày thứ hai, sau khi ăn cơm xong, ba mẹ con ngồi ở trong nhà làm công việc, Lô thị chính đang xỏ chỉ luồn kim thì chợt nghe Di Ngọc nói, “Nương, con có chuyện cùng ngài thương lượng.
46 Chuyện bị đánh, Di Ngọc chẳng hề cho rằng chính mình làm sai cái gì, trong lòng ủy khuất cũng không chủ động hướng Lô thị cầu hòa, mà sau chuyện đó Lô thị càng là một câu đều không nguyện cùng nàng nói, ăn cơm đi ngủ cũng không nhiều liếc nhìn nàng một cái.
47 Lại nói, hiểu lầm giữa mẹ con hai người cởi bỏ, ôm cùng một chỗ thân thân mật mật một hồi, mới lại chuyển ánh mắt hướng bao bạc trên giường, Lô thị dùng tay ước lượng từng khối, ở trong lòng tính toán đại khái, ước chừng là có hơn ba mươi lượng.
48 “Chính là hương vị này. ”Giọng nói thấp thấp của thiếu niên phảng phất như một đạo sấm sét, đem Di Ngọc đang phát ngốc bổ một cái tỉnh!Từ trong nam sắc thanh tỉnh lại Di Ngọc đầu tiên là hung hắng nuốt từng ngụm nước miếng, đưa ánh mắt từ đôi mắt xanh bích kia dời đi, hít mấy hơi sau đó mới đem trái tim đang trầm bổng nhấp nhô áp chế an ổn trở về.
49 Kinh đô Trường An lấy đường cái Chu Tước làm trung tâm bắt đầu từ đông sang tây phân làm hai bộ phận, phía đông lệ thuộc huyện Trường An, lĩnh năm mươi lăm phường, phía tây thuộc huyện Vạn Niên, lĩnh năm mươi ba phường, không có gì ngoài phía đông tây có môt tòa phường thị cỡ lớn, diện tích các phường khác đại khái giống nhau, trong đó đều là chùa chiền nơi ở và các kiến trúc khác, nhiều phải kể một trăm, ít thì tính là mười.
50 Vào Quốc Tử Giám tại phường Vụ Bản, Quý Đức quen thuộc khu vực đưa hai người đến cửa sau túc quán của học sinh, bởi vì quy định ở đây, Lô thị cùng Di Ngọc chỉ có thể ở ngoài cửa đợi hắn vào trong gọi người.
51 Ngày đó Lô Trí được Đỗ Như Hối đưa ột mảnh tử ngọc (ngọc tím) làm tín vật, nhưng không gấp tới cửa, mà dùng thời gian mấy ngày nghe ngóng một vài việc, lại ròng rã qua bảy ngày mới cầm tử ngọc đến Đỗ phủ bái phỏng.
52 Lô gia bốn người ăn cơm, lại tán gẫu một trận, Long Tuyền trấn cách Trường An rất gần, Lô thị quyết định tháng sau tiếp tục tới xem bọn hắn, lại dặn dò hai huynh đệ một vài việc vặt trong sinh hoạt, cho đến khi mặt trời dần lặn về phía tây thì mới để bọn hắn tiễn đi đến hướng cổng An Hóa ở thành nam.
53 Theo mấy tiếng gà gáy, thái dương vốn đang ở đường chân trời từ từ dâng lên, Long Tuyền trấn từ trong giấc ngủ say dần tỉnh lại, nghênh đón một sáng sớm mới, sương sớm màu trắng sữa chưa tan hết, trong một ngõ hẻm nhỏ ở trấn tây, một tiếng nói thấp thấp dần dần vang lên.
54 Nhìn Tam Cô ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm, trong tai không ngừng truyền tới tiếng la khóc của ả, Di Ngọc cuối cùng hiểu rõ người này tới để làm gì, còn không phải nghe nói các nàng đem sơn tra dùng để làm kẹo hồ lô nhận thầu cung cấp cho người khác, được một khoản tiền, nghĩ mượn cơ hội tới kiếm chác này nọ.
55 Tam Cô phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung trên thân ả, vội đi mò lỗ tai của mình, lại vừa vặn hiện ra ả giấu giếm, ả cuống quít xả tay áo kỹ càng, mắt thấy mọi người bốn phía xem náo nhiệt sắc mặt trở nên cổ quái, hai mắt liền trừng trừng, hướng Di Ngọc hô:“Đây là bản thân ta tiêu tiền mua, có gì ghê gớm?” Lời nói của ả vừa ra khỏi miệng, cũng là tự tát bạt tai, vừa rồi còn nói chính mình là người nhà nghèo, lúc này liền có tiền đeo vàng đội bạc, lập tức, hai người đàn bà đứng bên cạnh ả liền lặng lẽ lui đến nơi cửa.
56 Đương triều Quốc Tử Giám, thay đổi chế độ chính sách vào mùng năm tháng ba Trinh Quán nguyên niên(*), là nơi chuyên để cho con cháu quan lại trong triều đến học tập Nho gia kinh nghệ, Quốc Tử Giám còn được gọi là Quốc Tử Học, lại chia ra ngũ viện gồm Thái học, Tứ Môn học, Thư học, Toán học, Luật học, trong đó Thái học viện cùng Tứ Môn học viện đều chỉ lấy thí sinh thi tiến sĩ, minh kinh, nhân số đứng đầu, trừ Luật học viện ra, còn lại bốn viện khác đều chỉ lấy thiếu nam thiếu nữ tuổi từ mười bốn đến mười chín tuổi.
57 Ba năm trước, một nhà bốn người gặp lại nhau lần đầu tiên ở Trường An thì, uống là một ấm trà hai đồng tiền, điểm tâm là một dĩa thức ăn chay hai mươi đồng tiền, đi từ thành bắc đến thành nam bằng hai cái đùi hơn nửa canh giờ.
58 Dù sao cũng muốn này nọ đến hơn một ngàn lượng, Lô thị cùng hai huynh đệ quyết định chờ mười lăm tháng sau lúc Lô Trí được nghỉ, lại tới Trường An thành đặc biệt đi dạo cửa hàng châu báu ở phố Đông Đô.
59 Sau khi hai mẹ con về đến nhà, Tiểu Mãn đã làm xong cơm chiều, bản thân tiểu nha đầu này không hề rành chuyện nấu nướng, chỉ từ lúc tới Lô gia về sau, mới bắt đầu nghiêm túc học tập nấu ăn, dưới sự chỉ điểm của Lô thị và mợ Hoàng thị của nàng chỉ điểm sau, mấy tháng xuống dưới làm ra được chút thức ăn cũng xem như là tiêu chuẩn, Di Ngọc thích chính là sự nghiêm túc nhiệt tình của nàng này, muốn làm cái gì liền cắm đầu chui vào, thiên phú đương nhiên là trọng yếu, nhưng ngày sau không nỗ lực, người lại có thiên phú cũng là toi công.
60 Tối hôm qua Di Ngọc đã cùng Lô thị nói đến việc đến Nhàn Dung biệt viện bái phỏng, nhưng đến sáng ngày hôm sau, Di Ngọc thấy sắc mặt nương nàng không tốt, nên đề xuất chính mình một người đi, Lô thị không do dự nhiều liền đáp ứng.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100