101 Lại nói buổi chiều sau khi tan học, Lô Trí ở ngoài Thư Học Viện chờ một khắc chung cũng không nhìn thấy bóng dáng của Di Ngọc, liền vào trong viện đi tìm người, thấy được lớp Bính Thần vắng vẻ trống không sau đó, hắn mới sinh lòng không ổn.
102 Lý Thái một đường phóng ngựa xuyên qua đường Chí Minh, tại giao lộ Hoành Văn ghìm ngựa dừng lại sau đó, liền có chút xách tiếng kêu: “Ngân Tiêu!”Hung cầm tuyết trắng ở trên đỉnh đầu mấy người bọn hắn xoay quay tức thì sắc bén rít một tiếng, huy động hai cái cự cánh nếu mở rộng ra hẳn là gần một trượng dần dần bay xa, tiếng huýt gió không ngừng.
103 Di Ngọc trải qua sự điều trị của Vương thái y, bệnh trạng phát sốt hơn hai canh giờ liền biến mất, lại được bọn nha hoàn hầu hạ cho uống thuốc, mê hương còn sót lại trên người cũng đã loại bỏ, lúc rạng sáng người liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.
104 Sau khi Di Ngọc tỉnh lại một lần nữa, nhìn phía đầu giường đã không còn thấy thân ảnh của Ngân Tiêu, thay vào đó gọi Bình Đồng và Bình Hủy đi vào hỏi han.
105 Sáng sớm, sương khí từ cửa sổ rộng mở bay vào trong phòng, Di Ngọc ngồi ở trước bàn trang điểm để Trần Khúc chải đầu cho nàng, mái tóc dài đen sẫm đến eo chậm rãi bị vấn lên, dùng dây cột tóc buộc chặt lại sau đó cắm lên một cây trâm ngọc, tóc mái vẫn là che chạm lông mày, nếu như không nhìn kỹ nàng ngũ quan, liền sẽ cảm thấy rất là tố khí.
106 Chạng vạng từ Mỹ Vị Cư đi ra, Lô Trí bị người kêu đi, Di Ngọc và Trần Khúc tản bộ một đường về Khôn Viện, trời còn hơi sáng, lúc nhanh đến ngưỡng cửa viện, xa xa nhìn thấy hai bà vú già thủ vệ đang cùng một phụ nhân ăn mặc không tục nói chuyện.
107 Năm thứ hai Nghĩa Trữ (*) triều Tùy, Lý Uyên soán Tùy xưng vương, định quốc hiệu là Đường, thay đổi niên hiệu Vũ Đức, định đô Trường An, trưởng tử Lý Thế Dân được phong làm thái tử, thứ tử Lý Kiến Thành làm An Vương, tam tử Lý Nguyên Bá thành Liêu Vương, tứ tử Lý Nguyên Cát trở thành Tề Vương.
108 Hôm nay ngày nghỉ, hai huynh muội đều chưa có về nhà, Lô Trí trước đó tìm người trở về nhắn tin cho Lô thị, hai huynh muội ăn cơm trưa như mọi ngày, Lô Trí lại dặn dò Di Ngọc một vài việc liền đi đến văn học quán.
109 “Được rồi, đừng đứng, đến bên cạnh bản cung ngồi, xem hình dạng này nhưng thật biết điều. ” Tầm mắt Lâm Xuyên ở trên người Trưởng Tôn Nhàn và Thành Dương khẽ quét mà qua, cười đối với Di Ngọc khoát tay áo.
110 Hậu viện Trình Viễn LâuChạng vạng, một gã trung niên nam tử thân hình cường tráng mặt đầy râu quai nón tùy hạ nhân đi vào trong viện, trên khuôn mặt hơi hiển hung tướng giờ phút này chính là treo vẻ kích động không nói ra lời, quần áo của người này không phàm, nhưng toàn thân trên dưới lại thấu một tia khí thế thô bạo, mặc cẩm y tơ lụa khó tránh có chút cảm giác không hài hòa.
111 Di Ngọc vừa mới đi đến cửa Thư Học Viện liền thấy Lô Trí đang đứng ở dưới tường đối diện, bên cạnh hắn vây bốn năm người học sinh, trong đó có hai người vừa rồi ở bên trong lớp học chặn nàng.
112 Lô Trí nhìn thấy Di Ngọc đứng ở ngưỡng cửa, cũng không hỏi nàng lý do, sau khi gọi bọn hắn đi vào nói chuyện, chính mình liền xoay người vào trong, DI Ngọc tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn cùng theo sau Trình Tiểu Hổ vào phòng.
113 Hoàng thành Thừa Thiên MônMột chiếc kiệu bốn người khiên từ trong cung đi ra, hoành thành này trừ hoàng thất có khả năng xuất hành không cần dựa vào hai cái đùi, chỉ có năm ngón tay tính ra tới đây, thủ vệ cấm vệ quân tại lúc chiếc kiệu này đi qua hơi hơi khom người, không người nghĩ đi chặn, người ngồi ở trên kiệu kia nhìn thật lạ mặt, nhưng người đi một bên đi theo bồi người kia nói đùa, thì cấm vệ trong hoàng thành này không một ai không nhận được.
114 Lô thị có thể đơn giản như vậy tha thứ sự tuyệt tình bất đắc dĩ năm đó của Lô Trung Thưc, là hiệu quả của rất nhiều nguyên nhân hợp lại tụ cùng một chỗ, từ mười mấy năm trước Phòng Lô hai nhà gặp biến cố, lúc nàng từ vòng vây của Phòng gia trốn đi, nàng đối với cha nàng cũng từng có oán hận quá, nhất là sau khi Di Ngọc sinh ra lại bị phát hiện là người si ngốc, khi đó hận ý đối với mấy người làm hại mẹ con bọn họ lưu lạc lại càng to ra tới cực điểm.
115 Bên kia cha con Lô lão gia tử và Lô thị đã nhận nhau, cùng một thời gian trong lúc đó Di Ngọc vừa mới ăn cơm trưa xong, đang rầu rĩ trở về Khôn Viện, không phải việc học sổ thuật làm cho nàng nhức đầu, cũng không phải vì đến bây giờ vẫn thường thường lại có đồng học tới cửa nhờ nàng giới thiệu với Lô Trí, mà là bởi vì vừa rồi vú giá canh cửa chuyển giao cho nàng một món đồ.
116 Trong xe một lần nữa yên tĩnh trở lại, trước khi đến Lô Trung Thực đã làm xong quyết định, nếu như hai đứa bé không muốn nhận hắn, cho dù bức hắn cũng phải đem người bức được trở về, làm sao cũng không thể để cho cốt nhục Lô gia tiếp tục lưu lạc bên ngoài, tuy rằng chiêu đưa ra cái giá trưởng bối này có khả năng phản ứng ngược, nhưng theo ý hắn chính là hữu hiệu nhất.
117 Lô Trung Thực báo một cái địa danh ra, lông mày Lô Trí liền hơi nhăn, hỏi: “Ông ở Trường An không có tòa nhà?” Trình Viễn Lâu là một tòa tửu lâu độc lập độc hành ở trong phường Bình Khang, tuy là nơi đó thật tốt, nhưng dù sao cũng là địa bàn của người khác.
118 Thấy Lô Trí lên tiếng để ẹ con Lô thị đi nghỉ ngơi, Lô Trung Thực biết hắn có chút lời không muốn làm cho hai mẹ con nghe, liền gật gật đầu, nâng giọng hô bọn hạ nhân đang trông coi bên ngoài đi vào mang các nàng đi sương phòng, Lô thị cũng không có khuyên Lô Trí nữa, khẽ thở dài một cái rồi dặn dò bọn hắn nghỉ ngơi sớm một chút, Di Ngọc không ra tiếng nhìn thoáng qua đại ca nàng, rồi sau đó chỉ gật đầu đi theo nương nàng ra ngoài.
119 Sáng sớm, cửa sau Trình Viễn Lâu đậu hai chiếc xe ngựa có vẻ ngoài thông thường, cửa sân bị mở ra, ba bóng người đều mặc áo choàng có mũ đi ra, chia nhau lên xe ngựa.
120 Cách khai tiệc còn một khắc chung, khách mời phần lớn đã đến nơi, chỉ có mấy chỗ hướng chính bắc đến gần nhà thủy tạ còn không có người, cung nữ đem các nàng dẫn tới chỗ bày tiệc xong liền lui đi xuống, Tiểu Phượng quét bốn phía một vòng, liền kéo Di Ngọc hướng về một cái phương hướng đi đến.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50