121 “Tham kiến bệ hạ. ”Khách mời trong bữa tiệc đều nhao nhao đứng lên đi đến con đường đá màu đen trước các dãy bàn đứng vữg, sau khi đoàn người bước vào trong sân, tất cả đồng loạt khom mình hành lễ, tại loại yến hội thế này, gặp hoàng thất là có thể miễn quỳ lễ.
122 Trong lúc Quý Đức cùng Phong tiểu thư vẽ thanh, không ít cung nữ khom người đi vào trong yến tiệc, tất cả đều bưng khay lần lượt đưa lên vài món khai vị, hai người thái giám đứng ở lối vào phía nam vườn, thường thường nhẹ giọng nhắc nhở các cung nữ đi ngang qua.
123 Trưởng Tôn Nhàn thẳng tắp nhìn chòng chọc khuôn mặt xinh đẹp của Di Ngọc dưới ánh đèn, trong lòng hừ lạnh nói, kể chuyện xưa, đây rõ ràng chính là muốn kéo dài thời gian! Bất quá nàng cũng không lo lắn, Lô Trí trong một chốc cũng không về được, chuyện xưa này nếu như nói được không thú vị, hoặc giả dong dài, nàng tự nhiên có biện pháp làm cho nàng ta xấu mặt, cái danh ngạch cuối cùng này liền tính nàng không giành được đến, thì cũng sẽ không tặng cho huynh muội Lô gia.
124 Bây giờ khen cũng đã khen, tán cũng đã tán, lẽ ra nàng nên tự giác đi xuống đi, phía sau còn không ít người xoa tay chờ lên sân khấu biểu hiện một trận đâu, chuyện xưa này cũng đã nghe xong, trong lòng những người chưa hiến nghệ tự nhiên là bắt đầu cấp bách, người người ai cũng nhìn chằm chằm thiếu nữ áo vàng ở giữa sân, chỉ chờ nàng trở về chỗ ngồi liền đứng dậy cướp thứ tự.
125 Sau khi Lô Trí cùng hoàng thượng bỏ đi, buổi tiệc này mới bắt đầu từ trong sự trầm mặc bùng nổ ra, bất quá loại tình huống này cũng không có duy trì bao lâu, liền ở hai tiếng ho khan của thượng thư tả bộc xạ Trưởng Tôn Vô Kỵ đưa về bình tĩnh.
126 Cho đến khi yến tiệc kết thúc, hoàng đế bệ hạ mà mọi người chờ đợi cũng không có trở lại, Di Ngọc tuy rằng biết Lô Trí sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng người ta đều nói quân tâm khó dò, lúc này nhìn không thấy bóng dáng của hắn, nàng liền có chút lo lắng.
127 Buổi chiều sau khi tan học, lúc Di Ngọc đi đến ngưỡng cửa Thư Học Viện thì mới nhớ đến bảng chữ mẫu hôm qua ép ở dưới giấy quên lấy đi, nàng nói với Lô Trí đang chờ ở bên ngoài một tiếng, rồi vội vàng quay trở lại.
128 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
129 Trong phòng bếp ở hậu viện, Di Ngọc từng chút từng chút giã dâu tây trong cối đá, thỉnh thoảng phân thần đi nhìn lồng chưng ở trên lò lửa, dư quang ngắm thấy Lô Trí từ bên ngoài đi tới, cười nói: “Thế nào, nghe thấy mùi thơm?”Lô Trí đi về phía trước mấy bước đứng bên cạnh bếp lò, hít hà hơi nóng toát ra từ lồng chưng, “Bánh khoai mì?”“Ừ, lần trước đồng ý làm điểm tâm cho Tiểu Hổ, nhớ không? Hôm qua hắn lại cứu ta, bây giờ làm nhiều một chút, ngươi cũng đem đưa cho Tiểu Phượng tỷ một phần.
130 Mặc dù trên trấn Long Tuyền có sẵn thợ mộc, Lô Trí vẫn cùng Lô Tuấn tất bật ở bên ngoài cả một buổi chiều mới đem thủ tục xây nhà và nhân công tìm xong, ít nhất phải xây trước một bức tường rào bao quanh khu đất này, đồng thời đào một cái ao ở chỗ có con suối kia để trữ nước mới được.
131 Lô thị cũng không có nghe hiểu lời nói của Diêu Hoảng, còn cho rằng hắn lo lắng dược liệu để điều trị không đủ, liền nói: “Ngài chỉ cần nói, này nọ trong hiệu thuốc ở trấn này vẫn là rất đầy đủ.
132 Nghe Di Ngọc nói xong, Diêu Tử Kỳ cũng không đồng ý ngay mà lại nói trước: “Nếu muốn cha ta xem phong thuỷ cho nhà của ngươi, e là cách bài trí từ trong ra ngoài đều phải đổi chỗ, trong nhà ngươi đều là nữ tử, làm sao có thể dời được vật nặng?”“Chuyện này không lo, một lát nữa ca ca ta sẽ trở về.
133 Di Ngọc rất không hình tượng ngồi ở bên cạnh vườn thuốc, nghe Diêu Hoảng càng không có hình tượng ngồi bệt trên đất giảng giải tên gọi và công dụng của cái hộp hạt giống kia.
134 Đêm dài, trong phòng phiêu tán huân hương nhàn nhạt, bên cạnh giường đặt một đế cắm nến bằng bạc, bên trên lóe ra ánh sáng mỏng manh chiếu rọi bóng người ngủ có chút bất an bên trong màn giường màu trắng ngà.
135 Đám người Di Ngọc đứng ở chỗ không xa, thấy Lô Tuấn vung một đấm vào trên mặt người kia, đem y đập xuống đất, tiếp theo một nhóm người khác cùng xắn tay áo hướng Lô Tuấn đập tới, Di Ngọc lập tức khẩn trương, cao giọng hét một tiếng:“Tất cả dừng tay!”Đám người này sững sờ một chút, thừa dịp này Lô Tuấn tiếp tục nện một cú vào trên mặt người đứng gần hắn nhất, thế là mấy người vừa rồi bị tiếng quát của Di Ngọc làm ngây người bây giờ liền nhất loạt xông lên.
136 Tiễn tỷ đệ Trình gia xong, Di Ngọc cùng đi với Lô Trí trực tiếp đến Diêu gia, bởi vì sắc trời đã tối nên Diêu Hoảng liền ở trong phòng khách mở một cái hộp nhỏ ra, cũng không có kiêng dè Lô Trí mà lập tức nói chuyện xưa cho Di Ngọc nghe.
137 Thấy Lô thị và hai ca ca đột nhiên gục xuống bàn cơm, Di Ngọc vô ý thức muốn mở miệng hô lớn, chợt thấy vai cổ tê rần, sau đó nửa chữ cũng phun không ra, quay đầu nhìn Diêu Hoảng đã từ trên ghế đứng lên, trong đôi mắt đen của nàng vỡ toang ra lửa giận.
138 Trong xe treo hai ngọn đèn, Di Ngọc lặng lẽ đảo mắt nhìn mặt ba người, rồi xem hai cánh tay mềm rũ vô lực của bọn họ, bỗng nhiên lời nói phảng phất mang theo ba phần tùy ý của Diêu Hoảng nảy lên trong đầu nàng, do dự chốc lát, cuối cùng nàng ngậm chặt miệng.
139 Sau một trận sợ bóng sợ gió đêm qua, ngày hôm sau Di Ngọc dậy rất sớm, ngược lại là Lô thị và Lô Trí Lô Tuấn ngày xưa dậy rất sớm thì hôm nay đều còn nằm ở trên giường.
140 Khoảng rừng dưới chân núi kia mặc dù không được coi là lớn, nhưng dùng để xây tòa nhà cũng không hề nhỏ. Tối nay Lô Trí dẫn theo ba người thợ cả xây dựng từ mảnh đất ở chân núi về, Lô thị đã tự mình xuống bếp nấu thêm vài món ăn nữa.