21 Lúc hai mẹ con ra thành đã là buổi trưa, buổi sáng chỉ ăn một vài miếng lương khô hai người khó tránh trong bụng đói khát, trước khi ra khỏi thành Lô thị mua hai cái bánh bao, cùng nửa ấm nước còn lại, cũng xem như có thể miễn cưỡng no bụng.
22 Nơi ở của Lô gia hiện nay đã không giống ba năm trước nhà tranh vách cỏ sơ sài, từ một gian nhà xây dựng thêm ba gian, nguyên bản chủ phòng bị cách thành hai gian, tây gian là phòng ngủ của Lô thị cùng Di Ngọc, đông gian là nhà chính còn có nhà bếp, nhà giữa lánh phía ngoài che một gian tường đất quấn quanh xà nhà ràng bơi khung của căn nhà là nơi hai huynh đệ Lô gia cư trụ.
23 Cách Kháo Sơn thôn gần nhất có một trấn nhỏ, gọi là Trương trấn, thời điểm ban đầu nó không có cái tên này, chỉ vì mười năm trước một cử nhân họ Trưng mang cả gia đình đến đây, lại quyên tiền tu sửa cây cầu duy nhất trong trấn, nên cây cầu được đặt tên là cầu Trương, mà do đó từ khi Trương cử nhân về sau làm trưởng trấn, trấn nhỏ này tự nhiên liền được người xưng là Trương trấn.
24 Lại nói sau khi ba người ngồi xuống, Vương cô chẳng hề gấp nói ý đồ mụ tới, mà là đưa ánh mắt chuyển một vòng ở gian phòng này một vòng, từ xà nhà đến nóc nhà, rồi tới tủ bàn chiếu gối, sau cùng mới đưa mắt nhìn chậu than sắp cháy hết.
25 Sau khi cô cháu Vương thị đến Lô gia làm mối, Lô thị dặn dò Di Ngọc không được nhắc với hai người huynh trưởng, Lô Trí sắp tới đi thi, Di Ngọc cho dù không có bị nương nàng chỉ thị thì cũng quả quyết không đem chuyện này đi làm loạn tinh thần của hắn, thế là hai huynh đệ liền bị giấu diếm chuyện phiền phức này.
26 Ngày hôm sau, bốn người nhà họ Lô đều dậy sớm, chỉ so với lúc trước khi ăn điểm tâm thì nhẹ nhàng vui mừng, sáng nay không thí thoáng mang theo một tia sầu não khi người ly biệt, tuy rằng hai huynh đệ sớm muộn cũng sẽ đi trở về, nhưng Lô thị cùng Di Ngọc đối với bữa sáng thịnh soạn so với ngày trước vẫn có chút nuốt không trôi.
27 Trong lòng Lô thị lúc này kinh phẫn (kinh hãi + phẫn nộ) đan xen, nàng nguyên tưởng rằng sự kiện hồ đồ năm trước đã là quá khứ, thực không nghĩ đến nàng vừa mới đưa con trai đi, liền ngay lúc này dựng chuyện hoang đường.
28 Lô thị cùng Di Ngọc nghe lời nói của Lý Tiểu Mai xong, trong lòng đều lạnh, các nàng thật sự đều không nghĩ đến cô bé cùng chung sống hơn hai năm này thế nhưng lại biết nói dối hãm hại người.
29 Chờ đến khi Lô thị tỉnh lại, đã chạng vạng tối, bên giường đặt một chậu than, nàng nằm ở trong chăn toàn thân thật ấm áp dễ chịu, cho đến khi một trận hương vị truyền vào mũi, nàng mới khó khăn đứng lên tựa vào đầu giường, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Di Ngọc bưng một chén tỏa khói vén rèm từ nhà chính tiến vào, thấy nàng tỉnh lại, trên khuôn mặt lặp tức kinh hỉ tươi cười, vội vàng đi tới đối diện.
30 Sau khi Lý Tiểu Mai rời đi một lúc lâu, mẹ con hai người đều không có nói chuyện, cho đến khi than củi trong chậu sắp hết, bốn phía dần dần khí lạnh lại ùa lên, lúc này Lô thị mới chậm rãi hoàn hồn, nhưng thấy Di Ngọc nhíu chặt lông mày, treo trên khuôn mặt trẻ con, lại làm cho người ta cảm thấy buồn cười nhiều hơn lo lắng.
31 Giờ Tý (11pm-1am) Lô thị cùng Di Ngọc bị mang ra khỏi nhà, lúc này đã có không ít thôn dân bị đánh thức, tóc tai hỗn độn, tốp năm tốp ba ở ngoài sân, Di Ngọc bị một tên gia đinh che miệng áp vào trong ngực, Lô thị bởi vì nàng bị giữ chỉ có thể thành thật tại Vương mụ cùng Vương thị “Dìu đỡ” về phía trước.
32 Cô gái kia không nghĩ đến Di Ngọc lại trước tiên nhận ra nàng, sau khi kinh ngạc khóe môi hơi cong, nhỏ giọng nói: “Là ta, ngươi là tiểu Ngọc đi, đều lớn như vậy.
33 Hành động của Di Ngọc khiến cho người đánh xe liếc mắt, nhưng người ngồi trong xe cũng không hề phản ứng, chỉ một hồi thời gian như vậy mà bầy gia đinh đuổi theo sau ba người đã đến gần, lúc này Di Ngọc lòng như lửa đốt, mới đầu nàng nhìn những người đuổi theo phía sau chỉ hận không tìm được cái lỗ thủng nào trên mặt đất, làm cho ba người các nàng nhảy vào trốn tránh, nhưng lỗ thủng không tìm thấy lại thấy đột nhiên trong rừng cây chạy ra một chiếc xe ngựa, lúc ấy cũng không biết là vì sao, không để cho đầu óc nghĩ nhiều thân thể liền hướng chiếc xe này chạy đi, chờ đến lúc nàng tránh khỏi Lô thị chặn đến xe ngựa sau cũng chỉ vô ý thức hướng đối phương xin giúp đỡ.
34 Toa xe ngựa này rất là rộng rãi, ba mặt đều có bố trí giường mềm, Di Ngọc tựa vào lòng Lô thị, ngồi bên cạnh là Lưu Hương Hương, ba người ngồi chung một bên trong toa xe cũng không thấy chật chội.
35 Đoàn người một đường rời đi Kháo Sơn thôn, Di Ngọc tuy mệt mỏi lại sợ nếu ngủ rồi không biết lại bị đưa đến nơi nào, liền cố nén buồn ngủ vén rèm xem cảnh sắc bên ngoài dọc đường đi, nghĩ đến việc xảy ra lúc ngất xỉu, chân thật như vậy không giống như mộng cảnh, nói là hồn du cũng giống nhau, nhất là nghe thấy tiếng nói của hai huynh đệ Hắc Bạch, càng làm cho nàng gần như xác định mình ngất xỉu sau đó đích xác là chạy một chuyến về quá khứ, lại vô ý nghe thấy một vài chuyện năm đó nàng không biết.
36 Thành Trường An, đường Chu Tước, phía tây là đệ tứ phố, phía bắc là cổng thành Cảnh Diệu, phố đông từ hướng bắc là phường Tu Đức, nơi sang trọng bậc nhất, trong phường ở góc bắc có một ngôi chùa yên lặng, chùa Hoằng Phúc.
37 Lại nói, ráng sáng ngày mười ba tháng hai, ba người Di Ngọc lên xe ngựa của Thường công tử rời khỏi Kháo Sơn thôn một đường hướng quan nội đi đến, tuy giữa đường tạm dừng, nhưng trước cảnh chiều hôm chuyển tối cũng đã một đường bay nhanh đến huyện Hoài An thuộc Nhiễm Châu, ngủ trọ tại một khách sạn tên là Phúc Nguyên trong thị trấn.
38 Ngày thứ hai, ba người Di Ngọc sau một đêm ngủ ngon trời vừa sáng liền rời giường, các nàng cởi xuống áo ngoài hôm qua do một ngày bôn ba nhăn không ra bộ dáng gì nữa, Lô thị từ trong túi lấy ra mấy bộ quần áo nhẹ nhàng thay đổi, Lưu Hương Hương so với thân hình nàng gầy hơn, mặc vào xiêm y của nàng tuy có chút rộng, nhưng lại có vẻ sinh động hoạt bát.
39 Chỉ vì Thường công tử đột nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy, mấy người liền ngẩn ngơ. A Sinh nghe hắn hỏi han, trong lòng thầm nghĩ vẫn là chủ tử nhà mình thông minh, vốn hắn nghĩ là chờ nhập quan về sau liền phái người ngựa nhanh chóng đi Kháo Sơn thôn đem mấy cây bạc hà về ứng phó nhu cầu bức thiết, lại không suy xét đến khả đến địa phương kia lại tìm không ra “Hoa dại cỏ dại”, chi bằng lấy được hạt giống, liền tính tìm không đến cũng có thể đợi thêm một thời gian mọc ra, tổng so cái gì đều cường hơn.
40 Đoàn người một đường đi qua tiền viện tới chính sảnh, Di Ngọc dư quang đánh giá một chút gia cụ cùng bài trí bên trong sảnh, bộ bàn ghế không giống như bàn thấp linh tinh của dân chúng hay dùng, cả bộ không biết dùng loại gỗ gì chế thành, chỗ dựa lưng ghế được sơn viền đỏ, có bàn trà gỗ lim khác cao cỡ nửa người được bố trí bên cạnh một chiếc ghế dựa, hình dạng công làm đều so với nàng thấy tại nhà Trương trưởng trấn tinh tế đẹp hơn rất nhiều.