1 Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, tia nắng cuối cùng trong ngày nhẹ nhàng chiếu xuống thôn làng.
Trong căn nhà nhỏ, Higurashi Kagome khuôn mặt tươi cười giơ một bộ kimono màu hồng phấn rất đẹp ra trước mặt một thiếu nữ dáng vẻ uể oải đang nằm trên tấm tatami nghịch tóc :
“ Yuri, cậu thấy cái bộ này thế nào? Kaede bà bà đích thân may đấy nhé ! Đẹp không ? Đừng nằm lì ra đó nữa, đứng dậy thử chút đi !”
“Ừm… đợi một chút, tí nữa sẽ thay mà !” Thiếu nữ vẫn lười nhác nằm im, vùi đầu vào gối.
2 Chuyến đi lần này chính là để giành lại ngọc Tứ Hồn và cứu Kohaku, em trai của Sango đang bị Narku bắt giữ.
Chạy cả nửa ngày mà vẫn chưa thể xác định được vị trí của Ngọc Tứ Hồn, mọi người bắt đầu cảm thấy mệt nên quyết định dừng lại nghỉ ngơi.
3 Yuri nhìn hắn im lặng không nói, trong lòng lại có chút kinh ngạc. Nàng thật sự không ngờ, Naraku lại có một cái thân thể đẹp như thế này. Nếu không phải vì đôi mắt màu đỏ kia cùng với nàng đã biết hắn là tổ hợp từ hàng trăm yêu quái, nàng nhất định sẽ cho rằng hắn là một cực phẩm mỹ nam !
“ Ngươi không sợ ta sao?” Naraku rốt cục nhịn không được, nhìn chằm chằm vào nữ nhân mặt không biến sắc vẫn đang thản nhiên nằm trên tấm đệm.
4 Naraku im lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng :
“ Đưa ngươi trở về, được. Ngươi có gì trao đổi với ta?”
Lời vừa dứt, đôi mắt Yuri lập tức sáng như sao, chồm người về phía Naraku , dồn dập hỏi :
“ Ngươi muốn cái gì? Ở hiện đại có rất nhiều thứ tốt, hay là ngươi muốn ăn mì? Nếu thích, ta sẵn sàng mua cho ngươi cả mười thùng về đây cho ngươi, còn có…”
“ Ngọc Tứ Hồn” Naraku quay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn người nào đó vẫn còn đang hào hứng chìm đắm trong ảo tưởng nữa.
5 Yuri từ trong giếng trèo ra, nhìn xung quanh thấy thật sự là sân vườn của nhà Kagome liền cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cuối cùng cũng trốn được tên hỗn đản Naraku !
Chỉ là vừa mới ra khỏi giếng, Kagome đã từ bên trong nhảy ra, trực tiếp ngã bổ lên người nàng !
“ A!” Yuri cắn môi chịu đựng sức nặng “khủng khiếp” của Kagome, nghiến răng nghiến lợi cào cấu mặt đất.
6 Naraku ánh mắt nồng đậm sát khí, nhìn thẳng lên sợi dây màu đỏ trên cổ nàng lạnh lùng lên tiếng :
“ Đó là cái gì?” Cái thứ đó, rõ ràng vừa mới sáng lên…
Yuri nhìn xuống sợi chỉ trên cổ mình, lại nhìn ma trảo của Naraku, cuối cùng đứng dậy tức giận hô lớn :
“ Naraku ! Ngươi thế nhưng dám có ý định muốn giết ta!”
“ Hả?” inuyasha ánh mắt quái dị nhìn Yuri “ Này, Yuri, Naraku chưa từng bỏ qua một ai a ! Hỏi như vậy không phải thừa lắm sao?”
“ Yuri, chỉ cần ngươi đem trả ta ngọc Tứ Hồn, nể tình ngươi đưa cho ta một mảnh ngọc Tứ Hồn kia từ tay Kagome, ta sẽ tha ngươi một mạng” Sát khí tỏa ra quanh thân Naraku càng lúc càng nồng đậm, đôi hồng mâu càng tăng thêm hỏa diễm sáng rực hướng về phía nàng.
7 Naraku ngồi trong phòng tối im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn thầm nghĩ, có phải hay không nàng hiện tại đang nguyền rủa hắn? Còn có… cửa phòng hắn, xem ra sắp phải chịu khổ rồi…
Một khắc sau…
Cửa phòng mạnh mẽ mở toang, đập vào tường tạo ra một tiếng động thật lớn, cánh cửa đáng thương lung lay chực đổ xuống, Naraku khẽ bật cười, cũng không quay đầu lại, chỉ hờ hững lên tiếng :
“ Yuri, ngươi thực sự rất muốn đá cửa như vậy sao?” Đây là lần thứ hai nàng đá cửa phòng hắn rồi.
8 Thỏa thuận xong xuôi, nàng liền cùng Kagura đi gặp mẫu thân. Qủa thật Naraku rất giữ lời hứa, mẫu thân nàng một chút cũng không có thương tổn gì, chỉ là ngủ mê mệt gọi mãi mà không dậy.
9 Tay Naraku càng lúc càng siết chặt khiến Yuri vô cùng khó thở, chỉ có thể hít vào nhưng không thể thở ra. Nàng khó chịu dùng tay bấu lấy tay hắn, trừng mắt nhìn Naraku.
10 Aki nhìn nàng, do dự một lúc lâu mới dám mở miệng nói :
“ Có lẽ là bởi vì thành chủ đại nhân vẫn còn đang giận tiểu thư, không muốn gặp mặt tiểu thư…”
Yuri giật mình ngồi thẳng dậy, chậm rãi suy nghĩ.
11 Từ hôm đó trở đi, nàng ở thành Hitomi càng có “quyền lực” hơn, ngay cả Kagura bình thường cũng không nặng lời, khinh bỉ nàng như khi trước. Naraku đối với nàng cũng dễ dãi hơn rất nhiều, một tháng sẽ đưa nàng ra ngoài ba, bốn lần, hay lúc muốn đều có thể đi, cũng có thể về nhà khi muốn.
12 Chiếc giày nhỏ xinh của người nào đó rơi xuống, ngay lúc đó, một quang tiên vừa dài vừa phát ra ánh sáng xanh phóng về phía Yuri. Kagura vội vã ôm lấy nàng nhảy sang một bên né đi.
13 Nàng đang ăn tối cùng Naraku thì mẹ chạy vào, có chút lo lắng nhìn nàng hỏi :
“ Yuri, con có thấy Kagura đâu không? Cả ngày hôm nay đều không thấy cô ấy, mẹ còn đang định nhờ cô ấy vài việc!”
“ Hả? Không thấy Kagura?” Nàng đặt đũa xuống, quay sang nhìn mẹ ra hiệu ý muốn nói chuyện riêng với Naraku, mẹ nàng cũng rất hiểu ý, cười cười nhìn nàng rồi đóng cửa phòng lại.
14 Kikyo từ xa đi tới đã nghe phía bên trong phòng, nơi có người gọi là “bệnh nhân” mà nàng sắp chạm mặt ở truyền ra tiếng la hét. Trên khuôn mặt nhợt nhạt lạnh lùng toát ra hàn ý cùng nghi vấn, tiếng la hét này rõ ràng là của nữ nhân, hơn nữa… cũng phải là kiểu la hét để cầu cứu, mà là trách mắng!?
Kagura đi phía trước dùng quạt che lại nửa khuôn mặt, nở nụ cười mờ ám nhìn Kikyo.
15 Kikyo đang chuẩn bị dược thảo để chữa bệnh thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh , nàng giật mình quay lại thì đã thấy Yuri như một cơn gió nhào vào lòng, ngẩng mặt lên nhìn Kikyo cười đến xán lạn :
“ Kikyo ! Kikyo ! Ngươi nhanh xem một chút! Hôm nay ta đã tiến bộ rất nhiều!”
Kikyo hơi ngạc nhiên nhìn Yuri, sau đó lại dịu dàng đặt dược thảo xuống, xoa xoa đầu nàng :
“ Thế nào? Luyện đến đâu?”
“ Ta đã có thể tinh lọc vật từ xa!” Yuri khoa tay múa chân loạn lên, giống như một đứa trẻ con vui sướng vì nhận được kẹo làm Kikyo không nhịn được cũng cười rộ lên.
16 Sesshoumaru cũng không quản đến Naraku, vung lên quang tiên, một lòng muốn giáo huấn nữ nhân này.
Yuri nhăn mặt, lửa giận càng bùng lên. Nàng vừa mới cứu hắn xong, hắn lại dám lấy oán trả ơn sao?
Nếu đã vậy…
“ Khoan đã!” Nàng kiên định né đi quang tiên, giơ tay lên ra hiệu hắn dừng lại.
17 Từ hôm đó trở đi, Yuri không đề cập đến chuyện của Naraku nữa. Bởi vì nàng hiểu, cho dù có hỏi thì hắn cũng sẽ không trả lời. Chuyện cấp bách bây giờ đó là cố gắng luyện tập thật tốt để có thể trở thành một vu nữ cường đại giống như Kikyo.
18 Sáng sớm, Yuri vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phóng đại của Naraku ở trước mặt, dọa nàng sợ đến mức hét toáng lên. Đến khi nhìn xuống, lại thấy tay và chân trắng mịn không tì vết của mình đang gác lên người Naraku thì nàng hoàn toàn bốc hỏa.
19 Nàng liên tục ngồi canh hắn suốt ba ngày trời, cuối cùng vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Vì thế, nàng quyết định sẽ bỏ nhà “đi bụi” ! Đương nhiên kế sách này vẫn là tạm thời mà thôi ~ Nàng trong người không có tiền, nếu như đi bụi thật thì khẳng định sẽ không sống nổi hai ngày!
Hơn nữa, bây giờ là buổi tối, cơ hội thích hợp nhất để chuồn ra ngoài chơi một chút! Nếu không để Kagura biết được, sẽ lại cằn nhằn khinh bỉ nàng một hồi !
Nàng cầm lấy vài cái bánh bỏ vào ba lô đã mấy ngày không dùng và mấy cái bình nước, một cái bản đồ, sau đó rời khỏi phòng, dò dẫm tìm đường xuống núi.
20 Yuri trợn mắt nhìn Sesshoumaru, vừa xấu hổ vừa tức giận hét lớn :
“ Ngươi dù sao cũng đã nhìn thấy body mĩ miều của ta, vậy thì phải chịu trách nhiệm với ta ! Ta không cần lấy thân báo đáp! Ta cần mạng !”
Sesshoumaru căn bản là không để tâm đến lời nàng nói, vẫn lạnh lùng rút ra Thiên Sinh Nha , chĩa thẳng kiếm vào nàng :
“ Không phải ngươi cũng đã thấy qua thân thể ta sao? Như vậy, chẳng có gì để kì kèo nhiều lời nữa!”
Nàng mím môi, đảo cặp mắt trắng dã như cá chết một vòng, sau đó chuyển từ cương sang nhu, mềm mại không xương ‘phịch’ một tiếng quỳ dưới chân Sesshoumaru ôm lấy chân hắn nhất quyết không buông, bày ra dáng vẻ nũng nịu nhìn hắn :
“ Sesshoumaru đại nhân, ta sai rồi.