41 Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này Vương Bảo Nhạc vẫn đang cố gắng học thuộc hồi văn, đan dược mà hắn dùng Huyền Thiết ngân sa đổi lấy đã trở thành trợ giúp chủ yếu giúp hắn ghi nhớ.
42 - Đúng là lai giả bất thiện rồi! (*)
Vương Bảo Nhạc trợn mắt, nhìn qua nhẫn truyền âm, tên linh bôih kia chỉ nói có một câu duy nhất như vậy rồi thôi, nhưng trong câu nói này lại lộ ra vẻ không cho phép chối từ, điều này làm cho Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lấy làm bực bội.
43 Sau khi Vương Bảo Nhạc nghênh ngang rời đi thì đám học sinh của hệ Pháp Binh đứng xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau, chuyện hôm nay đúng là quỷ dị hết sức, đầu tiên là Tào Khôn mạnh miệng tuyên bố muốn cho Vương Bảo Nhạc biết mùi, sau đó hội nghị học thủ được tiến hành, tiếp theo nữa.
44 Quay lại động phủ xong thì Vương Bảo Nhạc bắt đầu điên cuồng bế quan.
Loại bế quan này Vương Bảo Nhạc đã làm mấy lần trước khi trở thành học thủ rồi, nhưng quyết tâm của hắn lần này lại cao hơn mấy lần trước rất nhiều.
45 Bất tri bất giác mà hắn đã trải qua mười ngày bị giày vò này rồi.
Trong mười ngày này, đám Lâm Thiên Hạo và Tào Khôn cũng đẩy mạnh việc tẩy trừ và tính sổ với người trong lt học đường, ngày càng có thêm nhiều người bị vạ lâu, bất quá bởi vì số lượng quá nhiều, sóng gió do việc này gây ra cũng không nhỏ, cho nên cũng cần có thời gian để sưu tập chứng cứ, mấy người kia cũng chỉ bị cấm túc điều tra thôi chứ chưa xử lý gì.
46 - Bảo Nhạc sư đệ, sở dĩ ngưng tụ linh khí lại có tận mấy ngàn đạo hồi văn như thế là vì bí phương linh bôi khác nhau thì sẽ cần những tài liệu luyện khí khác nhau, dựa theo tài liệu và linh bôi khác nhau thì không thể chỉ có một loại hồi văn ngưng tụ linh khí được, cho nên cần phải phối hợp và điểu chỉnh lại.
47 Lão sư của hồi văn học đường bật thốt khiến cho tất cả học thủ xung quanh đều hít mạnh một hơi, ai nấy đều vô cùng rung động dữ dội, quay phắt lại nhìn Vương Bảo Nhạc.
48 Thật lâu sau, khi trời cũng dần sáng thì tất cả mọi người ở trong nội đường cũng không hề thấy mệt, bởi vì cảnh tượng này thật sự quá hiếm thấy, lời hỏi đáp giữa lão giả đó và Vương Bảo Nhạc đã khiến mọi người cảm thấy tâm thần rung động.
49 Vương Bảo Nhạc đang đắc ý lắm lắm, nghĩ tới việc công thức hồi văn của mình đột nhiên tiến bộ vượt bậc, lại nhớ đến cái bản mặt nghẹn họng bực bội của Tào Khôn thì hắn lập tức cảm thấy tâm tình vô cùng sảng khoái, nhất là khi nhìn chiếc vòng màu xanh biếc trên cổ tay của mình xong thì hai mắt của hắn càng sáng hơn nữa, trong lòng kích động không thôi.