Tâm Ma Chương 75: Giọt Máu
Chương trước: Chương 74: Sơ Loại
Phong Giang lặng im đứng nhìn đối phương, khuôn mặt vô cùng bình thản. Cậu chỉ đợi tên đô vật lao vào là ra đòn kết thúc. Nhất cử nhất động cậu đã tính toán sẵn trong đầu. Tưởng rằng cửa ải đầu tiên không quá khó khăn, nhưng cậu đã nhầm. Thấy tên đô vật bại trận nhanh chóng, Công Thanh giậm chân toan bay ra nhưng Giã Kiên liền ra hiệu ngồi yên. Công Thanh nhìn mà nhấp nhổm không thôi, nhưng chưa có lệnh của Giã Kiên nên không dám manh động, mấy lần toan xung trận rồi lại thôi, như thể ngồi trên đống lửa, trông hoạt kê vô cùng. Giã Kiên thầm nghĩ:
“Thằng lỏi này chắc hẳn là đại đệ tử của Lão Ba, lão vốn nổi tiếng với Hàn thủ chưởng, tay không đối địch là sở trường. Võ công của nó không phải là tệ, Công Thanh lại thiên về dùng kiếm, dùng sở đoản của mình để đấu với sở trường của người thì Công Thanh chắc chắn sẽ ở thế hạ phong”.
Nghĩ vậy, lão đưa thanh kiếm cho Công Thanh nói nhỏ:
- Dùng kiếm đấu với hắn.
Vừa nghe Giã Kiên nói vậy, Công Thanh như được cởi bỏ gông cùm, túm kiếm vọt nhảy ra. Giã Kiên cầm một thanh kiếm ném về phía Phong Giang, chỉ kịp nói:
Qua màn tay không, giờ đến dùng kiếm.
Lão lắc đầu lầm bẩm: “Đứa bé này thật là ... ". Công Thanh quát, giọng the thé:
- Đón kiếm tiếp chiêu.
Phong Giang thấy có người lao về phía mình, không kịp nghĩ gì, vội vàng đón lấy thanh kiếm. Kiếm vừa đến tay, Công Thanh đã ập đến, khí thế ầm ầm nhưng phong thái lại nhẹ nhàng phiêu diêu. Phong Giang bỗng ngẩn ra nhìn ngắm, cứ như thể cậu đang xem người khác biểu diễn chứ không phải chính mình đang lâm trận. Công Thanh thấy Phong Giang đứng yên nhìn mình, đến kiếm cũng không thèm rút ra khỏi vỏ, thầm nghĩ Phong Giang khinh thường mình, trong lòng tức giận bội phần, ra chiêu càng tàn độc. Chỉ khi hơi lạnh của kiếm ập tới, Phong Giang mới choàng tỉnh. Kiếm khí lạnh lẽo băng lãnh. Kiếm chiêu tàn độc vô tình. Phong Giang thầm nghĩ: “Người này thân pháp hoa mỹ mà chiêu thức lại độc ác đến vậy, quả thực đáng tiếc. Chỉ là quá chiêu thôi có cần ra chiêu độc ác vậy không”. Nghĩ vậy, Phong Giang càng mất thiện cảm với Công Thanh. Cậu không thèm rút kiếm ra khỏi vỏ, xoay nhẹ kiếm ngang trước mặt. Kiếm đâm thẳng mà lại xoay ngang kiếm ra đỡ là trái với lẽ thường, lại có phần kiêu ngạo, bởi lẽ chỉ cần đoán sai đường kiếm thì sẽ vô cùng hung hiểm. Vốn nghĩ đối phương sẽ đưa kiếm lên đỡ gạt, không ngờ lại chặn ngang đường kiếm, Công Thanh ngay lập tức biến chiêu, kiếm xoay một phần tư vòng tròn, nhằm ngay cổ Phong Giang chém ngang như thể muốn đoạt mạng người. Kiếm vẽ nên một đường cong hoàn mỹ. Phong Giang cũng biến chiêu ngay lập tức. Dùng đầu kiếm chặn ngay mũi kiếm của Công Thanh lại, vì kiếm còn trong bao, đầu kiếm to nên mới có thể làm được vậy. Quá thêm vài chiêu nữa, Phong Giang mới nhận ra võ công của Khuất lão trại phảng phất trong kiếm chiêu của người này, nhưng đường kiếm thì mềm mại uyển chuyển chứ không mạnh mẽ hùng dũng như vốn dĩ nó phải vậy. "Không biết người này lai lịch ra sao?”, cậu thầm nghĩ. Chính điều này càng khiến cậu thêm bực bội: “Người của chính phái, quá chiêu thử tài mà lại phát chiêu độc ác vậy sao, đã vậy ta không khách khí nữa”. Vừa thấy Công Thanh sử lại chiêu lúc đầu, Phong Giang đỡ chiêu, tiện tay đẩy nhẹ một chưởng vào ngay giữa ngực Công Thanh. Dùng quyền vốn là sở trường của Phong Giang nên từ lâu cậu đã nảy ra ý tưởng kết hợp quyền và kiếm để phát huy tối đa ưu thế của mình. Nay bất giác phát một chiêu đã thủ thắng, Phong Giang bất giác mỉm cười phấn khích. Nụ cười của Phong Giang bắt đúng ánh nhìn của Công Thanh, nụ cười có gì đó nhẹ nhàng như thoảng qua. Chưởng tới nơi Phong Giang khẽ ấn nhẹ tay đẩy Công Thanh lùi. Vừa chạm tới, Phong Giang cảm thấy người Công Thanh vô cùng mềm mại. Giã Kiên thấy Công Thanh bị trúng chiêu giật mình hoảng hốt. Chiêu thức quá nhanh lại bất ngờ, vốn là đang tỷ kiếm, không ngờ Phong Giang lại có thể áp sát phát quyền chuẩn xác đến vậy. Lão toan vọt ra nhưng thấy Công Thanh chỉ loạng loạng mấy bước chứ không có vẻ gì là bị thương. Hóa ra vừa rồi, chưởng phát ra chỉ điểm tới chứ không dụng lực. Phong Giang chỉ cần vận thêm chút lực chắc chắn Công Thanh sẽ trọng thương. Lùi lại mấy bước, mặt Công Thanh chuyển thành màu đỏ gay, gắt lên:
- Ngươi … ngươi … ngươi dám …
Phong Giang chắp tay nói:
- Tại hạ thất lễ, chỉ là tỷ võ với kẻ hèn, quan lớn đâu cần ra chiêu tàn độc đến vậy.
Công Thanh gân lên như gà gáy:
- Đồ thất phu hỗn lão, đi chết đi.
Chưa dứt lời, Công Thanh đã lao vào Phong Giang. Cuộc tỷ thí đã phân rõ thắng bại nên Phong Giang cũng không muốn giao tranh nữa, nhưng tình thế bắt buộc, cậu đành giơ kiếm lên đón đỡ. Lần này, chiêu thức của Công Thanh không chỉ hiểm độc mà còn liều mạng, tình thế hung hiểm hơn lúc trước bội phần. Bất kỳ chiêu nào của Công Thanh cũng hòng đoạt mạng người. Phong Giang thầm nghĩ: “Người này rõ là trẻ con cố chấp. Thắng thua đã rõ vậy mà không biết điều”. Qua vài chiêu, Phong Giang giật mình hoảng hốt, cậu nhận ra rằng người này đang sử dụng bộ cuối cùng trong võ công cuả Khuất Lão trại. Kiếm chiêu phát ra từ bốn phía, chỉ có công mà không có thủ. Ảnh kiếm bát ngát bao trùm, biến đổi không ngừng. Thực tế với kiếm chiêu này, Phong Giang cũng mới được nghe kể lại chứ chưa bao giờ tận mắt trông thấy. Bộ võ này đáng sợ bởi hai chữ: “liều mạng”. Sở dĩ như vậy bởi nó chỉ được sử dụng khi ở thế một chọi một trăm, bốn bề là giặc. Cần nhắc lại nguồn gốc của Khuất Lão trại là tàn binh của Lý Nam Đế, võ công Khuất Lão trại lấy căn cơ là võ công của binh lính khi ra trận. Người lính khi đã lọt vào vòng vây của quân địch thì quyết tử chiến chứ không chịu hàng phục, mạng sống vốn coi như chẳng còn, chỉ mong sao giết được càng nhiều quân địch để chết sao cho thống khoái, thỏa cơn khát máu. Tuy nhiên, Công Thanh chỉ mới học được phần chiêu của bộ võ chứ chưa thấm nhuần phần hồn, vậy nên vẫn chưa phát huy được tối đa sự lợi hại, nếu không Phong Giang đã không thể chống đỡ nổi. Cũng chính vì vậy, thế trận trở nên cân bằng, giằng co hơn. Một bên có tuyệt đỉnh công phu nhưng chưa đạt tới cảnh giới, một bên võ công vượt trội. Quả thật, chiêu thức vi diệu đã giúp cho Công Thanh nhanh chóng khỏa lấp được phần thua thiệt của mình. Phong Giang hoàn toàn có thể chống đỡ được, tuy nhiên lại không có cơ hội phản công. Càng đấu Phong Giang lại càng cảm thấy hứng khởi, dù sao đây cũng là các chiêu thức tuyệt đỉnh của một môn phái trong Tam môn mà từ trước đến giờ cậu chỉ được nghe kể. Nay được tận mắt chiêm ngưỡng, tận tay chiết giải quả là hưng phấn. Công Thanh càng đánh càng nóng ruột, chiêu thức gấp gáp và bắt đầu lộ ra những sơ hở. Công Thanh ra một chiêu đâm thẳng, Phong Giang đỡ, hai thanh kiếm như dính vào nhau. Giã Kiên lặng lẽ quan sát. Khi thấy hai thanh kiếm dính vào nhau, Giã Kiên nhận thấy tình thế không ổn, lão vung tay phi chiếc nghiên mực trên bàn về phía Phong Giang, nghiên mực đụng vào thanh kiếm, cuốn thanh kiếm cuộn tròn rồi cắm thẳng vào cột nhà. Hổ khẩu Phong Giang đau buốt, toàn thân chấn động. Cậu chưa kịp hiểu điều gì thì Công Thanh định thừa cơ xán lại, nhằm ngay ngực Phong Giang đâm tới. Trong lúc còn chưa hoàn hồn, Phong Giang chỉ kịp nhảy lùi lại rồi loạng choạng vấp ngã, mũi kiếm tiến đến đâm vào ngay giữa ngực cậu, máu tươi rỉ ra ngay đầu mũi kiếm. Thanh kiếm vẫn tiến tới, Phong Giang dùng hai tay nắm chặt lưỡi kiếm giữ chặt, tay cậu tóe máu. Giã Kiên nói:
- Dừng tay.
Công Thanh vừa nhìn thấy máu, mặt lộ vẻ kinh hãi liền buông thanh kiếm ra, hoảng hốt lùi lại, miệng lắp bắp:
- Là do ngươi khốn khiếp, ngươi đáng đời.
Phong Giang vứt thanh kiếm xuống, may mắn là kiếm không đâm trúng chỗ hiểm, tuy nhiên cậu bị thương cũng không nhẹ. Phong Giang lấy hết sức đứng dậy, đôi mắt giận giữ nhìn quanh, nói:
- Ta thắng rồi.
Công Thanh nói như sắp phát khóc:
- Ngươi thua, thua cả hai lần.
Phong Giang đáp:
- Nam nhi sao lại cố chấp nhỏ nhen đến vậy.
Công Thanh nói:
- Hừ, ai bảo ngươi thắng, lúc đầu là đấu kiếm ngươi dùng tay đánh ta, như vậy ngươi phạm luật coi như ngươi thua. Vừa rồi ngươi lại suýt mất mạng dưới kiếm của ta, cũng là ngươi thua.
Phong Giang giận dữ nói:
- Ngươi … con người như ngươi quả thật không biết nói lý lẽ.
Máu trên người cậu chảy ướt đẫm áo, hai bàn tay đẫm máu nắm chặt. Công Thanh định nói gì đó nhưng lại bặm môi, nói nhỏ như chỉ mình nghe:
- Ta không biết, ngươi thua rồi.
Giã Kiên lúc này mới quay về Phong Giang nói:
- Nhãi con sao dám già mồm, thôi gặp ta coi như ngươi may mắn. Biến đi cho khuất mắt.
Giã Kiên ném tờ giấy đỏ xuống trước mặt Phong Giang, tờ giấy rớt ngay trước mặt cậu. Phong Giang tức giận vô cùng, rõ ràng là cậu đã thắng, chẳng những thế lại còn bị đánh lén, vậy mà những kẻ này đổi trắng thay đen, chẳng màng gì đến lý lẽ. Phong Giang mím chặt môi, nhặt tờ giấy lên rồi quay lưng bước đi. Máu nhỏ từng giọt theo mỗi bước chân cậu.
Quảng cáo
Xem tiếp: Chương 76: Thù Này Phải Báo