1 - Á! Đồ quỷ! Mầy biết tay tao nghe My My! Lam Uyên vừa la vừa bước nhanh về chiếc bàn mica. Con mèo mướp giật mình giương đôi mắt xanh lá cây nhìn Uyên, rồi phóng mình chui tuốt xuống gầm giường mang theo gói khô bò cô vừa mua lúc sáng.
2 Lam Uyên cố tình chọc Duy với ánh mắt khiêu khích và cô thấy anh cười. Cái miệng rộng rất có duyên của đàn ông xua vội những nét lạnh lùng khó khăn nãy giờ, khiến Duy bỗng linh hoạt hơn.
3 - Anh nghĩ nếu bác có gì, dì em đã nói rồi. Chắc ba em bị ngất đi thôi. Lam Uyên thở dài, lời lý giải của Quang vẫn không làm cô an tâm, nhưng dẫu sao có anh kề bên vào lúc nầy Uyên thấy mình vẫn bình tĩnh hơn, vì được chia sẻ, an ủi.
4 Lam Uyên nhiu nhíu mầy : - Ba tao không bao giờ chịu nói rõ, nhưng đại khái là năm đó gia đình ngoại tao tổ chức vượt biên bằng hai chiếc tàu lớn của nhà.
5 Lam Uyên ngồi chống tay dưới cầm nghe bà Mười lải nhải nói đủ điều. Cô nghe, nhưng thật ra không hiểu gì hết, hồn cô đang lãng đãng đi đâu thì phải. Thái độ lơ đãng của Uyên không thoát khỏi mắt bà.
6 - Thứ nầy đâu phải dành cho anh mà chê. Búng điếu thuốc ra xa, Duy đanh giọng : - Nó cũng không phải dành cho em. Anh mà thấy em cầm đến nó một lần nữa thì liệu đó.
7 - Có thật là anh chán em không? Duy thủng thỉnh trả lời : - Anh chán tình yêu theo kiểu em nói. Vì anh cần một tình yêu chớ không cần một thói quen. Tố Nga ngồi nhổm dậy chống tay trên nệm và nhìn chăm chăm vào Duy như cố hiểu sâu hơn lời anh vừa nói.
8 Và cũng có thể lúc nào đó vui miệng đã khoe với vợ sắp cưới là “con bé y như bụi đời, phì phà thuốc lá” ngồi ủ rũ trong quán café một mình vì nó thất tình anh, cho nên khi gặp Uyên, Tố Nga đã ghét và thậm chí còn coi thường cô ra mặt.
9 Duy buồn bã trách thay câu trả lời : - Em nghĩ gì mà nói rằng “ốm o một chút mà hạnh phúc, cũng nên. ” Em cũng thừa biết anh không hề vì cô ta mà. Lam Uyên nghiêm giọng : - Em không thể biết anh vì ai, nhưng sáng nay em có gặp chị Tố Nga nơi làm việc.
10 Vi Lan ngạc nhiên khi thấy bộ dạng thất thểu của Lam Uyên. Không tía lia mồm mép như thường ngày, Uyên ngồi phịch xuống salon và nói như than : - Cho tao ly nước đi Lan.
11 Lam Uyên nhỏ nhẹ : - Em nóng nảy và cố chấp như vậy chắc anh không vui. Duy ngã người ra sau dựa vào ghế đá : - Anh buồn bã mình thì đúng hơn. - Nhưng bác Định vẫn có lý của bác.
12 - Sướng gì mà sướng. Cứ ngồi không một mình trong phòng, chẳng có ai nói chuyện cũng chẳng có việc để làm, cháu thấy giống bị biệt giam thấy mồ. Mà chắc dì Mai giam cháu vào đây thật chớ gì nữa.
13 Quang chắc lưỡi : - Em lúc nào cũng giỏi trêu người khác, giỏi làm người khác phải nhớ tới em mãi. Nói thật, em thôi việc, anh buồn lắm. Anh thích mẫu phụ nữ có cá tính như em.
14 Biết là đã đánh trúng lòng kiêu hãnh của Lam Uyên, Vĩnh Kỳ vuốt ngay : - Nhưng tôi đâu có tin cô ta. Tôi tin vào bản thân mình, do đó tôi mới đến đây nói chuyện với em bằng ngôn ngữ của dân tộc em.
15 Duy đứng dậy, vươn vai rồi từ từ bước đến tủ lạnh rót nước uống. Anh uống thong thả chậm rãi mặc chuông ngoài cổng reo liên hồi. - Cái thằng tự dưng trở chứng, bấm chuông kiểu đó thì cứ đứng mà chờ.
16 - Khi yêu, người ta thường hay nghi ngờ. Nhưng nghĩ như em thì quá sức. Mợ Thanh rất muốn biết người anh yêu ra sao. Mợ muốn gặp người đã loại Tố Nga ra khỏi vòng chiến.
17 Bà Mười nhìn Lam Uyên nhơi nhơi cơm rồi nói : - Ăn uống như con chắc đến đổ bịnh thôi. Cả tháng nay cứ mỗi bữa, ăn đúng một chén. Ốm lắm rồi! Con không cần giữ eo đâu Uyên, bệnh thì khổ.
18 Vừa lúc ấy có tiếng tằng hắng ngoài cửa, bà nhìn ra, và thấy một người đàn ông đang hơi khom người chùi giầy lên thảm. Khi ông ta ngước lên và nhìn về phía bà với đôi mắt tò mò lẫn ngạc nhiên, bà đã thoắt rùng mình: - Anh Trị ! Ông Trí ngớ người ra, rồi hấp tấp lắc đầu: - Bà lầm rồi.