1 Tại 1 ngôi làng tại thành phố Thái Bình ( gọi là Thái Bình đấy nhưng không biết có được Thái Bình hay không?), khi mọi người đang chìm vào giấc ngủ trưa của mùa hè oi bức.
2 Tối hôm đó, theo đúng giờ đi làm, Quỳnh bắt buộc phải tới bar Bắc Kinh để làm việc. Lúc đó chưa có khách lắm nên Quỳnh nhút nhát bước vào- Cô có chuyện gì ở đây?
1 bác bảo vệ bước ra nhìn nhỏ
- Cháu tới làm việc ạ
- Nhân viên mới sao? Đưa thẻ làm việc đây?
Thẻ? A đúng rồi, đây là quán bar nổi tiếng chỉ dành cho cách những người nhà giàu, có địa vị trong xã hội thì mới vào được nên đương nhiên cách làm việc ở đây phải chuyên nghiệp hơn so với các chỗ khác, cũng may là hôm qua bà chủ có đưa thẻ cho Quỳnh.
3 Quỳnh sợ hãi nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt ông ta tràn ngập sự thèm muốn. Thật kinh khủng. Nhỏ muốn về nhà ngay lập tức, không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
4 Sau cuộc trò chuyện với ngài bộ trưởng đáng kính, mụ chủ ( bà chủ) liền trở về nhà, trong khi đó bà ta còn không quên vào shop mua cho Quỳnh một bộ đồ khá là sexy nhằm phục vụ cho buổi gặp mặt bộ trưởng ngày mai*****Tại bệnh viện*****
Thiên Tỉ đang ngồi trên hàng ghế chờ đắn đo suy nghĩ: " rốt cuộc là có nên vào hay không?".
5 Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc thì Quỳnh cũng đã đồng ý để Thiên bảo vệ mình. Ơn anh đối với nhỏ cao như núi rộng như sông, nhất định sau này nhỏ phải báo đáp.
6 Sáng hôm sau, mụ chủ lại đến bệnh viện một lần nữa. Nhưng khi bước vào phòng bệnh 2811 ( phòng bệnh mà Quỳnh nằm) bà ta thấy trong phòng vắng hoe, đồ đạc đã được gấp gọn lại đặt trên giường, mọi thứ được sắp xếp lại đúng y hệt như cũ.
7 Sau khi về nhà an toàn, Phương Uyên nhanh chóng sơ cứu cho Quỳnh với tốc độ nhanh nhất có thể. Cố gắng đỡ nhỏ dậy cho uống mấy viên thuốc giảm đau, Quỳnh thiêm thiếp ngủ đi
- Chậc! Sao lại xảy ra chuyện này không biết.
8 Lại thêm 3 ngày nữa, kể từ khi gặp được nhỏ ở chợ, mụ chủ không có được thêm một ít manh mối nào của nhỏ. Cũng không thấy nhỏ trở lại Việt Nam. Là ai đang chống lưng giùm nhỏ để nhỏ có thể lẩn trốn được lâu như vậy? Không còn thời gian nữa, nếu bà chần chừ thêm giây phút nào nữa thì hậu quả mà bà ta phải nhận là rất nặng.
9 - Thiên Tỉ. . . . . . . Thiên Tỉ. . . . . . cứu tôi, cứu tôi. . . . . aaaaaaaaaaa
Tiếng la hét thất thanh vang lên ở một vòm nơi khách sạn
- Quỳnh, tôi ở đây.
10 Đúng 4 ngày 3 đêm, đoàn du lịch của Thiên Tỉ cũng trở về nhà. Bước chân xuống xe ô tô, Thiên Tỉ mở cửa bước vào nhà riêng của nhóm ( ý ở đây là nhà riêng của TFBOYS).
11 - Phu Nhân à! Tối nay tôi sẽ ngủ cùng bà!
Bộ trưởng Hoàng Lân mặt hân hoan bước vào phòng ngủ của mình. Thấy vợ ngồi trước bàn trang điểm thì bước tới chạm nhẹ lên vai.
12 Quỳnh lùi lại một bước nhìn đám con gái kia xông lên. Nhưng đa số luôn thắng thiểu số, nhỏ có thể đánh bại hai,ba người chứ không thể nào đánh được hết cả nhóm.
13 Trên chiếc xe ô tô từ Hà Nội xuống Thái Bình. Quỳnh và Phương ngồi cạnh nhau kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Hai người chợt nhận ra rằng mình rất hợp với đối phương nên trong suốt quãng thời gian trên đường thân với nhau không ít.
14 Nó, nhỏ và các anh bước vào nhà. Thường thì những bộ bàn ghế tiếp khách luôn có hai ghế đơn và một ghế dài. Trong khi Quỳnh và Thiên mỗi người ngồi một ghế đơn thì chiếc ghế dài còn lại đương nhiên là dành cho ba đứa kia: Nguyên - Phương - Khải.
15 Bước trên con ngõ nhỏ nơi dẫn vào nhà của Quỳnh, chúng nó mặt đứa nào đứa nấy đều hớn hở. Chơi vui quá mà!
Đang đi, bỗng bước chân của chúng nó hơi chậm lại, dường như đã phát hiện ra một điều gì đó, đôi môi ngưng cười, quay đầu nhìn nhau.
16 Theo lời nói của Thiên Tỉ, đúng sáng sớm hôm sau Quỳnh phải theo ba anh trở lại Trung Quốc.
- Sao? Sang Trung Quốc? Con sang đó làm gì nữa?_ bà Linh Chi và chồng cùng hô lên, con gái ông bà mới về được không lâu.
17 Mất thêm khoảng thời gian ngắn ngồi trên ô tô để trở về nhà. Cả 4 người đều tập hợp ở nhà Thiên Tỉ, vì cả Khải và Nguyên đều có công chuyện ở Bắc Kinh nên đương nhiên mọi ngày đều ở nhà Thiên Tỉ là đại đa số.
18 - Quỳnh a! Chị nhớ em lắm đó_ Phương Uyên chạy tới ôm lấy Quỳnh. Ờ hờ, mới cách có mấy ngày, đâu đến nỗi nhớ nhung kinh khủng vại? -. -
- Hì, em cũng nhớ chị nữa!_ Quỳnh cười trừ vòng tay ôm lấy Phương Uyên
- A! Đúng rồi Thiên Tỉ.
19 Tố Nhi ngồi trong quán bar mà lúc đầu Quỳnh tới làm việc. Tiếng nhạc xập xình, những chiếc đèn đủ màu sắc di chuyển tới lui, những con người điên cuồng uốn éo theo điệu nhạc.
20 Trên giường lớn, Tố Nhi nằm tựa đầu lên ngực Hoàng Lân ( oẹ tác giả thấy ớn quá)
- Thì ra ngài muốn có được con tiện nhân đó_ Tố Nhi cười mỉa mai
- Đừng gọi cô ấy là tiện nhân trước mặt ta.