61 Nàng cho rằng bọn họ sẽ có phát sinh gì đó, không có… Hắn điều gì cũng không làm. Nàng nghĩ nằm sát vào hắn sẽ cứng đờ đến bình minh, không ngờ chính mình vậy mà lại ngủ say, rõ ràng nàng còn muốn hỏi hắn chuyện của tiểu nha hoàn… Một đêm không mộng mị cho đến khi Điệp Phong vội vàng lay nàng tỉnh lại.
62 Trong sảnh, Thái Hậu ở giữa, bên phải là hoàng đế —— hắn cũng đến đây!Hoàng hậu Úc Di Tú ngồi bên cạnh hoàng đế. Thái Hậu nhẹ giọng nói gì đó với hoàng đế.
63 “Nô tỳ xin cáo lui. ” Như Ý sắc mặt hơi hơi ửng hồng, rất động lòng người. Nàng hướng hai vị Vương gia cúi đầu chào, xong liền đi về phía trước, Tử Ninh vương nhíu mày, lạnh lùng nhấc chân, Như Ý nhỏ giọng kêu lên, mắt thấy sắp ngã xuống đất, một bóng trắng chợt lóe, đến khi mọi người nhìn lại, thì thấy có người đã ôm giai nhân vào lòng.
64 “Nha hoàn của nô tỳ đâu?” nàng run giọng hỏi. Thái hậu nói chuyện với nàng, nhưng ánh mắt nàng gắt gao chỉ nhìn chằm chằm hoàng đế. “Hôm đó đã phục hình.
65 Hoàng đế nổi giận. Đám người Điệp Phong nào dám theo Tuyền Cơ cùng rời đi. Tuyền Cơ cúi đầu ở giữa các phi tần đi qua. Nàng là con gái Niên thừa tướng, phía trước danh vị lại cao, Chúng phi bởi vì thái độ của Thái hậu với nàng rất khinh mạn, hoàng thượng đem nàng cứu về, nàng mặc dù bị quỳ giữa ngàn người trên Kim loan điện, Nhưng đêm đó Hoàng thượng lại qua đến tẩm cung của nàng qua đêm, rõ ràng có ý trấn an.
66 “Xin hỏi…”Chàng trai xoay người lại, khóe miệng nhếch lên, “Ồ, là nương nương?”Tuyền Cơ ngẩn ra, bất giác lui bước lại. Lăng Thụy Vương gia, Long Tử Cẩm.
67 “Niên Tuyền Cơ. ” Long Tử Cẩm lạnh lùng nói. Hạ Tang dậm chân một cái, vội la lên: “Chuyện này là không hay rồi!”Long Tử Cẩm nhíu mày, “Người nọ không phải đang ở bên trong sao?”“Thanh Phong bị mấy thứ kia làm bị thương, Hoàng Thượng đã cho hắn trở về nghỉ ngơi.
68 Có ai tới cứu nàng không?Không! Sẽ không ai đến cứu nàng. Nếu đã là đi sai hướng thì dừng lại không bằng đi tiếp. Việc nàng có thể làm hiện giờ chỉ có thể là tiến về phía trước, bởi đã không có đường lui.
69 hoàng đế. Nàng ôm con thú nhỏ vào lòng, cánh tay vững trãi của hắn lại ôm nàng cùng con thú nhỏ. Tuyền Cơ khẽ ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn về đàn thú phía trước.
70 Nàng kinh ngạc, đang muốn kiểm tra thương thế của hắn, chợt thấy thắt lưng được buông lỏng, nàng cúi đầu nhìn lại, mới biết được vừa rồi thứ cuốn lấy mình kéo vào trong lòng hắn là một thanh nhuyễn kiếm.
71 Con sói nhỏ nhảy xuống, chạy loạn bên, lo lắng nhìn nàng. Lòng nàng nhói đau, mỉm cười nói, “Em mau chạy trốn đi. Sau này đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa, người chết không thể sống lại, giữ lại mạng sống của mình quan trọng hơn, bằng không, người chết rồi cũng không yên lòng, hiểu không?” Con sói nhỏ cúi đầu, rên rỉ vài tiếng, đột nhiên cắn quần áo nàng, dường như muốn kéo nàng đi về phía trước.
72 Người đàn ông này đang tức giận, thật đáng sợ! Tuyền Cơ không dám cười nữa, thầm mắng mình bị thần kinh mất rồi. Đây là Vân Thương quốc, cũng không phải thế giới hiện đại của nàng.
73 Tuyền cơ nghĩ nghĩ, lại mời người kia tới phòng trong nghênh tiếp, cũng không gọi người tiến vào hầu hạ, bao gồm cả Điệp Phong. Người tới nhẹ nhàng tháo xuống áo choàng, hé lộ khuôn mặt kiều diễm.
74 Tuyền Cơ kinh ngạc, theo ánh mắt, vô tình nhìn đến gương đồng bên cạnh bình phong đang phản chiếu lại cơ thể nàng, tại sao có thể như vậy?! Nàng cảm thấy kinh hãi, gắt gao che miệng lại.
75 Một lúc lâu nàng không nói gì. Người đó buông nàng ra, đột nhiên nở nụ cười, “Sao không nói gì?” “Thần thiếp không nói gì là vì… thần thiếp đang cân nhắc xem những lời này nên nói như thế nào.
76 Mơ hồ không biết rằng chính mình đang quan tâm tới cảm nghĩ của hắn, suy nghĩ hỗn độn, Tuyền Cơ kết luận, đây chắc chắn là do bản tính mê trai nhất thời gây ra.
77 Thu Huỳnh hiên, chỗ ở của Cẩn tiểu thư. Dọc theo đường đi, Tuyền Cơ đã nghe Điệp Phong nói qua chuyện của vị Cẩn tiểu thư này một lần, cũng lần đầu tiên biết hoàng đế tên là Long Phi Ly.
78 Vẻ mặt hoàng đế trầm tĩnh như nước, vung vạt áo, đằng sau một đám người Long Tử Cẩm, Từ Hi, Thanh Phong, Hạ Tang bước nhanh theo vào. Hắn lập tức đi đến trước mặt An Cẩn, hung hăng đánh một chưởng hất con sói vẫn đang hưng phấn cào cấu bay ra ngoài.
79 Không phải vì cái tát kia, mà vì người bị đánh, là Tuyền Cơ đang ôm chặt sói con đã đẩy Điệp Phong ra, lĩnh trọn cái tát kia vào mặt. Nàng lấy tay áo lau máu đi, ngửa đầu nhẹ giọng nói: “Còn có chín cái.
80 Thậm chí không ai thấy rõ hoàng đế đi đến trước mặt Tuyền Cơ như thế nào, lại còn tung một cước sắc bén kia nữa. Tuyền Cơ vẫn như trước cúi đầu, không nói một lời chăm chú nhìn sói con đang hấp hối.