101 ‘‘Ta cũng không phát hiện cô gái có tóc đen và mắt đen có gì khác’’ giáo chủ Hắc Ám than nhiên nói. ‘‘Chỉ vì một lời tiên đoán vô căn cứ mà làm ra hành động như vây’’ Khắc Lôi Nhã than nhẹ.
102 Trời đã gần tối, gió lạnh gào thét, bão tuyết gầm rú, làm cho người ta không thể mở mắt nổi. Đã ra khỏi An Mạt Cách Lan đi đến Lạp Cách Tạp thì nhất định phải đi qua đường này.
103 Một màn này thật quá 囧 đi. Vốn là có căn nhà gỗ nhỏ ở đây giờ lại không thấy, mặt đất là một mớ hỗn độn. Khắp nơi toàn là gỗ xốc xếch chất đống. Còn giường, đồ dùng nhà bếp, bàn ghế, ngổn ngang khắp nơi.
104 Khắc Lôi Nhã nhìn trước mắt gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại, cảm nhận hơi thở ấm áp của Phong Dật hiên phả trên mặt nàng, trong lòng không khỏi căng thẳng, không chút nghĩ ngợi liền đánh một quyền vào ngay chỗ cũ.
105 “Ta đã nói là ta không biết Tư Không Lâm!” Khắc Lôi Nhã đỡ Phong Dật Hiên. Nàng đã không nhìn rõ mọi vật. Nàng – đã tới cực hạn rồi. Chẳng lẽ hôm nay lại bỏ mạng ở đây sao?Tình hình nguy ngập như thế mà không thấy thần Hắc Ám hiện thân.
106 Khắc Lôi Nhã nhìn người đang mỉm cười trước mắt. Nàng có cảm giác bộ quần áo trên người hắn rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó. Rốt cuộc thì gặp ở đâu?“Ta đã thấy ngươi trong thủy tinh ký ức về đại hội tỷ võ ở Lạp Cách Tạp.
107 Trong hoàng cung, đèn trong tẩm cung của Nhị hoàng tử sáng rỡ. Trong thư phòng, Nam Hi đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh mắt thẫn thờ. Gió nhẹ thổi mái tóc hắn bay bay.
108 Việc Đại hoàng tử bị hạ độc rất căng thẳng, không có bất kỳ chuyển biến. Thần điện Quang Minh không tìm ra được bất cứ bằng chứng gì để chứng minh Nhị hoàng tử kêu Khắc Lâm Sắt hạ độc Đại hoàng tử, Hy Nhĩ gia cũng không có bằng chứng để chứng minh Khải Sắt Lâm vô tội.
109 Bằng bất cứ giá nào, Khắc Lôi Nhã phải chết. Còn phải hủy diệt linh hồn nàng!Đây chính là chỉ ý của Nữ thần. Âu Lai Nhã nói chỉ ý của Nữ Thần với Giáo Hoàng, vì quá mệt nhắm nghiền 2 mắt.
110 Động tác Khắc Lôi Nhã dừng lại, Giáo Hoàng trước mặt nàng mừng như điện, cổ uy áp này, nàng cũng biết rõ. Nữ Thần Quang Minh xuất hiện. Giống với lúc thần Hắc Ám xuất hiện, đây không phải là bản thể của Nữ Thần, xuất hiện ở nơi này chì là hình ảnh mà thôi, thực lực này chỉ có một nữa mà thôi.
111 Phong Dật Hiên liếm liếm đôi môi khô khốc, do dự. Lãnh Lăng Vân cũng trầm mặc. "Hai người cảm thấy ta sẽ làm chuyện điên rồ sao? !" trên mặt Khắc Lôi Nhã một mảnh yên tĩnh, cứ như vậy nhàn nhạt nói ra một câu.
112 Long Tát Tư đi theo người phụ nữ mập mạp, đi tới trong phòng kia, người phụ nữ mập mạp thuần thục kéo cửa ra, một cỗ u lãnh không khí đập vào mặt. "Xin mời, tiểu thư đang ở dưới chờ ngươi.
113 "Nếu như không được? !" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt hỏi ngược một câu. Mọi người trong lòng dâng lên một cỗ khí lạnh, nếu như không được? Một kích này của Phong Dật Hiên, ai có thể ngăn cản? thực lực của Phong Dật Hiên bây giờ có thể tự xưng là biến thái, nhưng nếu hắn toàn lực nhất kích, có lẽ chính hắn cũng ngăn cản không được, huống chi những người khác.
114 Trận đã phá, cuối cùng mọi người có thể rời đi được rồi. “Làm sao bây giờ? Ta không muốn qua đêm ở đây, đánh chết cũng không!” Tập Thiểu Kỳ cau mày nhìn trấn nhỏ có không khí đầy vẻ đe dọa trước mắt.
115 Tạp Đặc ngồi tại chỗ, không thể bình ổn nổi tâm tình. Cảnh vừa nhìn thấy thật tàn khốc đẫm máu. “Đội trưởng, chỉ là ảo giác mà thôi! Là ảo giác do ma nữ kia tạo ra!” một Thánh kỵ sĩ bên cạnh Tạp Đặc rống lên như phát điên.
116 Đoàn người rời khỏi rừng đá không tiếng động. Thích Ngạo Sương kéo kiếm yên lặng đi một mình phía trước, mọi người cũng im lặng đi theo sau. Người phía sau duy trì khoảng cách nhất định với Thích Ngạo Sương!! “Chiêm chiếp ~~” Bạch Đế đứng trên vai Lãnh Lăng Vân, nhìn bóng lăng Thích Ngạo Sương phía trước, kêu hai tiếng đầy lo lắng.
117 "Các ngươi là ai? Tới thôn chúng ta làm gì? Nơi này của chúng ta không hoan nghênh người lạ. " Một người nam tử trung niên cầm xiên cá nhìn bọn họ. Mọi người đứng sau lưng nam tử trung niên có khuôn mặt đề phòng.
118 "Cẩn thận cái gì?" Thích Ngạo Sương đứng gần bên cạnh Kiều Sở Tâm. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng trên vai Thích Ngạo Sương, trừng mắt nhìn Kiều Sở Tâm. Lòng của mọi người bị thót tới cổ họng, Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cũng đã chuẩn bị bay về phía trước cứu nàng.
119 Lần này, Đội trưởng nhân ngư rất nhanh đã quay lại, sắc mặt nặng nề vội vã đi tới trước mặt mọi người, nhìn Thích Ngạo Sương nói: "Ân nhân, mời theo ta, nhưng Vương có nói, chỉ một mình ngươi được vào thành.
120 Trời trong nắng ấm, hòn đảo yên bình. Bến tàu rộn ràng nhộn nhịp. Một tòa thành phồn hoa đang chào đón ánh nắng ban mai rực rỡ. "Tại sao lại là ta?" Đông Phong hầu yêu nghiệt ngồi bệt trên mặt tất cả đều là uất ức.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 10