161 Nghe Khúc Trường Khanh phán xử mình như thế, Tô Nguyên trợn tròn mắt nhìn, nhưng vì thân thể đang vô cùng đau nhức nên cũng không nói được nửa lời, tùy ý để bọn nha dịch kéo về đại lao.
162 Về tới Mộng Hinh tiểu trúc, thấy Ngọc Dao run rẩy mãi không ngừng, Vân Thiên Mộng liền phân phó Mộ Xuân đem cho nàng ta một chén trà nóng để làm ấm thân thể.
163 “Mời phu nhân vươn tay ra. ” Tiểu Nhiếp đại phu đề nghị. Nhưng vươn ra ngoài lại không phải là bàn tay Vân Thiên Mộng mà là một lá thư đã được dán kín.
164 Tạ thị dẫn Sở Khiết bước vào cùng hành lễ, hai bên nói qua lại vài lời khách sáo, sau đó bèn ngồi xuống bên cạnh chỗ của Quý Thư Vũ. Khúc Phi Khanh kéo Vân Thiên Mộng ngồi bên cạnh Quý Thư Vũ, nhìn quanh thiên điện một vòng, thấy đã có không ít nữ quyến quan gia tới đây, đại bộ phận đều là những gương mặt quen, chỉ thiếu đi bọn người Tô Thiển Nguyệt, Vân Nhược Tuyết.
165 Dù trong lòng ai nấy đều ngạc nhiên nhưng vì Ngọc Càn đế ở đây nên không ai dám lên tiếng bàn tán gì, thánh chỉ cũng đã ban, bọn hắn lên tiếng thì cũng có ích gì? Huống chi, thánh chỉ là do Lễ bộ soạn ra rồi mới tuyên đọc, chắc hắn trước đó Ngọc Càn đế cũng đã thương lượng qua với các vị trọng thần rồi, giờ chỉ là ban chỉ mà thôi.
166 “Mộng Nhi, ta không sao, chỉ muốn yên tĩnh một chút. ” Lúc đã yên ổn trong thiên điện, Khúc Phi Khanh nói với Vân Thiên Mộng, gương mặt không khỏi thất thần.
167 Nhìn đội ngũ hòa thân đã rời khỏi kinh thành, những người tiễn đưa đều âm thầm thở phào một hơi. Dư công công theo tục lệ sẽ dẫn đám mệnh phụ quay lại hoàng cung, lúc quay về tới nội môn thì đã sang giờ Thìn.
168 Vân Thiên Mộng vén màn xe nhìn về phía Văn phủ, chỉ thấy bên ngoài cửa có mấy trăm nho sinh mặc áo gai đang quỳ, hướng về phía Văn phủ khóc lóc đau khổ.
169 “Hừ, tới địa bàn của chúng ta rồi thì bọn hắn xác định có đi mà không có về. ” Đám người Tề Tĩnh Hàn từ nhỏ lớn lên ở phương bắc, đối với gió tuyết hiện tại chẳng có cảm giác gì, thậm chí còn có vài phần thoải mái, thân thiết.
170 Giờ đã trở thành tả tướng của cả một quốc gia, cách xưng hô của mọi người với Sở Phi Dương cũng khác, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi, đó là địa vị và sức ảnh hưởng của Sở Phi Dương trong lòng tướng sĩ.
171 “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Nhìn Sở Phi Dương chỉ cưỡi chiến mã của mình, bên cạnh lại không có một thị vệ nào, Vân Thiên Mộng nhíu mày hỏi. Đoàn sứ giả Bắc Tề tuy rằng đã đi, trong hậu cung của triều đình ở kinh đô lại có vẻ vô cùng yên bình, nhưng càng yên bình thì thường càng có vẻ quỷ dị, sống yên bình để che giấu một cơn sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt phá vỡ tất cả, đao quang kiếm ảnh khó lòng phòng bị, Sở Phi Dương lại đứng ở vị trí khiến cho người ta ghen ghét này, vạn nhất xảy ra bất trắc, đừng nói Sở tướng phủ sẽ rơi vào đường cùng, ngay cả Sở vương phủ chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít!Nhưng hết lần này tới lần khác, Sở Phi Dương ngày hôm nay sẽ làm như thế nào khi mà ngay cả bội kiếm thường ngày treo ở trên lưng ngựa cũng không mang theo, chỉ mang theo nàng chạy ra khỏi cửa thành!“Một lát nữa sẽ biết!” Ôm Vân Thiên Mộng ở trước ngực, Sở Phi Dương kéo áo choàng của mình đắp cho nàng từ đầu đến chân, tránh cho gió rét thổi vào làm tổn thương thân thể thê tử, một tay cầm chặt dây cương điều khiển phương hướng, tay còn lại thì ôm chặt người trong lòng, không để cho nàng xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn!Thấy Sở Phi Dương cố làm ra vẻ bí mật, Vân Thiên Mộng cũng không hỏi lại, để tránh làm cho Sở Phi Dương phân tâm!Tiếng vó ngựa không ngừng vang lên bên tai, con ngựa dưới thân nàng mạnh mẽ tự mình ra sức chạy về phía trước, mặc dù là được ngăn cách bởi chiếc áo choàng dày nhưng Vân Thiên Mộng vẫn có thể cảm nhận được tiếng gió rít.
172 Tiêu Đại thấy Sở Phi Dương nhìn mình thăm dò thì chỉ lắc lắc đầu. Lúc Vương gia và lão gia ở cùng nhau, hắn chỉ đứng canh bên ngoài, không rõ hai người họ nói với nhau cái gì, nhưng mỗi lần xong việc thì sắc mặt của cả hai đều rất kém, dường như đã xảy ra tranh cãi gì đó.
173 Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, tuồng kịch này của Tạ thị diễn cũng quá đạt rồi. Một kiếm kia đâm vào ngực nếu lực đạo không tốt có thể mất luôn cả tính mạng của mình, mặc dù Tạ thị vì phu quân của mình có thể hy sinh hết thảy, nhưng cái giá phải trả này cũng quá cao đi.
174 Nghe vậy, ánh mắt của Vân Thiên Mộng bắn thẳng về phía tiểu thái giám nhưng nàng thấy vẻ mặt của hắn vẫn y như cũ, cũng không vì nàng bất thình lình nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén mà trở nên luống cuống.
175 So với không khí ấm áp bên trong, bên ngoài điện thật sự rất lạnh. Nhưng so với mùi son phấn khiến người ta phải đau đầu ở trong đó thì không khí bên ngoài khiến người ta khoan khoái, dễ chịu hơn nhiều.
176 “Hoàng thượng, nói đến thành gia lập nghiệp, bổn vương cũng có một chuyện muốn xin tấu!” Mà lúc này, Sở Nam Sơn đã vào cuộc tranh luận của bọn tiểu bối!Sở Nam Sơn chỉ mở miệng nói chuyện ở những trường hợp quan trọng, hơn nữa lúc này lão lại đang đứng một mình giữa buổi tiệc, sắc mặt nghiêm túc, thần sắc nghiêm túc khi nói lời nói lúc nãy, khiến cho mọi người không hiểu nhìn về phía lão!Dư công công thấy Sở Nam Sơn hình như có chuyện quan trọng cần phải nói, liền phất tay cho vũ cơ trong đại điện lui ra ngoài, mà người còn ở lại đều không phát ra được một tiếng nào, chỉ chờ nghe xem Sở Vương một thân tập trung ân sủng của ba đời đế vương muốn bẩm báo chuyện gì!Vân Thiên Mộng liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Bồi, trái tim không khỏi hơi căng thẳng, chỉ sợ rằng chuyện hôm nay đã vượt qua khỏi dự tính của bọn họ, bất an trong lòng mơ hồ đang dần dần tăng thêm, luôn có dự cảm sẽ có chuyện không dễ dàng giải quyết!“Vương gia có việc gì quan trọng thì ngồi xuống hãy nói, thân thể ngài không tốt, không nên quá mệt mỏi!” Ánh mắt khác với ánh mắt kỳ vọng của người khác, Ngọc Càn Đế lúc này có vẻ tỉnh táo hơn, chỉ nhìn Sở Nam Sơn đứng lên lập tức giơ tay bảo hắn ngồi xuống!Thấy Ngọc Càn Đế ưu ái Sở Vương như thế, trong lòng mọi người không khỏi cảm thán một trận, cuối cùng không thể đánh đồng tất cả người trong Sở gia, nếu mà người bên cạnh cắt đứt thời khắc quan trọng như vừa rồi giữa hai vị Vương gia thì nhất định sẽ khiến hai Vương cùng với hoàng đế tức giận, nhưng Sở Nam Sơn làm vậy lại có thể lấy được sự quan tâm của Ngọc Càn Đế, có thể thấy được địa vị của Sở gia trong lòng hoàng đế có phân lượng không nhỏ, người thường không thể so sánh được!Sở Nam Sơn thấy Ngọc Càn Đế như thế, nhưng cũng không có cậy mình nhiều tuổi mà ngồi xuống, mà đứng thẳng người chấp tay khỏi bẩm nói:“Hoàng thượng, vi thần tuổi tác đã cao, có chút sợ hãi, liền tính toán muốn nhường chức Sở Vương cho con cháu, muốn một vị cháu trai thừa kế vương vị, kính xin hoàng thượng ân chuẩn!”Sở Nam Sơn chậm rãi nói tới, sắc mặt trầm như nước không thấy có chút gợn sóng nào, nhưng lại như ném một quả bom, nhất thời khiến đại điện như nổ tung, vẻ mặt mọi người đều là kinh sợ khiếp sợ kinh ngạc, không nghĩ ra Sở Vương đang yên đang lành vì sao lại muốn thoái vị, làm sao mà một vị Vương gia lại nguyện ý giao quyền lực trong tay mà không muốn hưởng thụ? Huống chi trong tất cả các vị vương gia, quyền lợi của Sở vương lại càng làm cho người ta cảm thấy thèm thuồng, trải qua ba đời đế vương, lão chẳng những là đại thần dựng nước lại càng là đại trưởng lão của tam triều, quyền lực tích luỹ trong tay cho dù người khác cố gắng mấy đời cũng không thể làm được, nhưng lão lại giao quyền vào lúc này.
177 Ngọc Càn Đế nhìn tình hình trong điện, có vẻ như Thụy Vương quyết tâm phải xin được đạo thánh chỉ ban hôn này, mà Hạ Hầu tộc lại có vẻ không muốn chút nào, nếu không Hạ Hầu tộc trưởng cũng không dứt khoát từ chối như thế.
178 Trong nội thất vô cùng yên tĩnh, không một ai dám phát ra tiếng động, sợ sẽ làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của Tạ thị. Vân Thiên Mộng từ từ đi vào, bước chân nhẹ nhàng trên thảm, không gây ra bất kỳ thanh âm nào.
179
Một đường chạy tới phủ Phụ Quốc Công, Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương mang theo sắc mặt nặng nề theo quản gia tới thẳng hậu viện. Sở Phi Dương cười nhẹ nói với Vân Thiên Mộng: “Mộng Nhi, nàng đi Thính Vũ Hiên đi, ta tới Xuất Vân Các!”
Vân Thiên Mộng biết Sở Phi Dương không tiện vào khuê phòng nữ tử, huống hồ lúc này xem ra hắn cũng có việc cần nói với Khúc Trường Khanh, vì vậy liền gật đầu, để quản gia dẫn Sở Phi Dương tới Xuất Vân Các, còn nàng theo nha hoàn của phủ đi về phía Thính Vũ Hiên.
180
Nhìn Dung Vân Hạc rời đi, Vân Thiên Mộng cũng đứng lên, cùng Sở Phi Dương trở về Mộng Hinh Tiểu Trúc.
“Chuyện còn lại cứ giao cho ta, yên tâm đi!” Thấy Vân Thiên Mộng vẫn suy tư chuyện này, Sở Phi Dương lên tiếng trấn an.