141 Sở Vương PhiThể loại: Ngôn tình, cổ trang, xuyên khôngTác giả: Ninh NhiChương 111: Cả nhà Nhị thúc tề tụ ở Tướng phủ (1)Người dịch:Vivian NhinhiBiên tập: Vivian NhinhiNhóm dịch: Vạn Hoa CốcNguồn: bachngocsach "Thật là kì quái, em chưa bao giờ nghe đến chuyện thi Hương cũng mời nữ đạo sĩ làm phép!"Nghênh Hạ vẫn đứng ở phía sau Vân Thiên Mộng, nghe Liễu Hàm Ngọc nói xong, thì khẽ thì thầm với hai người Nguyên Đông và Mộ Xuân phía sau.
142 Chương 112: Dịch bệnh lan tràn - Phi Dương tìm đến (1-3)Người dịch:Tẩn mẩn mò truyệnBiên tập: Vivian NhinhiNhóm dịch: Vạn Hoa CốcNguồn: bachngocsach ▼Chương 112: Dịch bệnh lây lan, Phi Dương tìm đếnDịch: Tẩn mẩn mò truyệnNguồn: bachngocsach “Tứ muội có bà nội,chú và thím thương yêu nên tự nhiên là thiên chân rực rỡ, vì vậy cũng làm cho Mộng Nhi ngưỡng mộ lắm a !” Thiên Mộng đưa ánh mắt vè phía Vân Huyền Mặc, chỉ thấy lần này gặp lại so với lần gặp tại Tô Thành thì Vân Huyền Mặc lại có thêm một chút thâm sâu khó dò.
143 Chương 113: Quà li biệt, thêm một nụ hônDịch & biên: Vivian NhinhiNguồn: bachngocsach Nhất thời có phần xấu hổ, Vân Thiên Mộng lập tức theo phản xạ không nghĩ ngợi gì liền lấy tay che đi nhành cỏ bốn lá kia, không cho Sở Phi Dương nhìn thấy kĩ thuật thêu bết bát của mình.
144 Chương 114: Thi Hương – biểu tỷ bị cấm túc (1-3)Dịch: Tẩn mẩn mò truyệnBiên: Vivian NhinhiNguồn: bachngocsach Mặc dù dịch bệnh đang tràn lan nhưng khoa thi ba năm mới tổ chức một lần vẫn được cử hành đúng hạn.
145 Chương 115: Hoàng Đế bệnh nặng – kì thi mùa xuân sớm truyện copy từ Dịch & Biên: Vivian NhinhiNguồn: bachngocsach "Tiểu thư, Khúc công tử có dừng lại bên ngoài Thính Vũ Hiên một hồi nhưng không bước vào mà đi ngay!" Lúc Vân Thiên Mộng rời khỏi phủ Phụ Quốc Công sắp lên xe ngựa thì Tập Lẫm ở một bên thấp giọng nói ra.
146 Chương 116: Ai là kẻ phóng hỏa thiêu chết thí sinh?Dịch & biên: Vivian NhinhiNguồn: bachngocsach Suốt một đêm, khắp các ngã tư đường vô cùng ầm ĩ nhốn nháo, các loại thanh âm cứu hỏa, tiếng kêu cứu, tiếng la khóc cứ không dứt bên tai.
147 Chương 117: Đại hôn (thượng) Tướng phủ bị tra xétDịch & biên: Vivian NhinhiNguồn: bachngocsach Mùng chín tháng mười một, ngày Vân Thiên Mộng nhận được lá thư ngày ba mươi mốt tháng mười của Sở Phi Dương thì cuộc thi Hội mới chấm dứt, một cuộc thi kéo dài đến chín ngày bảy đêm, giống như đã vắt kiệt toàn bộ mọi tinh lực của thí sinh.
148 Chương 118: Đại hôn (trung) Thần Vương bức hôn. Dịch&Biên: Vivian NhinhiNguồn: bachngocsach Tô Nguyên bị một câu này của Thần Vương dọa mất mật. Hắn thực không ngờ Thần Vương lại đột ngột xuất hiện trong nhà giam nữ tù, càng không nghĩ đến Thần Vương đối với Vân Thiên Mộng lại đặc biệt tới mức như vậy, để hắn còn chưa kịp hưởng thụ tâm tình hưng phấn đã bị dập tắt ngúm.
149 Chương 119: Đại hôn (hạ): Đại hôn của Sở - MộngDịch & biên: Vivian NhinhiNguồn: bachngocsach Thấy Sở Phi Dương xuất quỷ nhập thần xuất hiện trước cửa Thần Vương phủ, Giang Mộc Thần theo phản xạ cứng người lại, đẩy cao đề phòng cảnh giác, nháy mắt liền vẫy lui người săn sóc dâu, cánh tay duỗi ra liền ôm tân nương phủ khăn hỉ màu đỏ vào lòng rồi mới lạnh lùng nhìn Sở Phi Dương, chậm rãi nói bằng giọng lạnh như băng: "Sở Tướng có ý gì đây? Nếu đến chúc mừng bổn vương cưới trắc phi vì sao lại lén bắn tên vào hỉ đường, đây là không coi Thần Vương Phủ ta vào mắt à?" Nhìn Giang Mộc Thần đang khẩn trương lại cố tỏ ra trấn định, cặp mắt của Sở Phi Dương hơi nheo lại, giọng nói như hàn băng vạn năm truyền đến trong tai từng khách có mặt ở đây: "Bản tướng tất nhiên là không biết vì sao vương gia chỉ không mời mỗi bản tướng mà thôi, một ngày vui như thế này mà vương gia lại keo kiệt với ta một chén rượu sao? Quả khiến người ta đau lòng mà, chẳng lẽ tân nương có bí mật đen tối gì khiến vương gia muốn né tránh bổn tướng như vậy sao?" Dứt lời, tất cả mọi người liền thấy Sở Phi Dương phi thân xuống ngựa, một thân hàn khí từng bước đi vào đại môn Thần Vương phủ, trực tiếp bước thẳng vào hỉ đường.
150 Chương 120: Động phòng hoa chúcDịch & biên: Vivian NhinhiNguồn:bachngocsach Vân Thiên Mộng khẽ cắn môi, má ửng ráng mây hồng. Bị cặp mắt ôn nhu đến mức tưởng chừng có thể hóa thành nước của Sở Phi Dương nhìn chằm chằm khiến nàng cảm thấy ngay cả sức để nhích người cũng không có.
151 Dịch: Phượng VũNguồn: Vạn Hoa Cốc – Bachngocsach. comNghe Tiêu Đại nói lại, mọi người đều lộ vẻ sững sờ, nụ cười đọng lại, thần tình ai nấy trở nên nghiêm túc.
152 Hai người ở trong thuyền hoa nhìn chiếc thuyền hoa đang dần dần tiến lại gần, sau đó lại thấy Sở Vương đứng ở đầu mui thuyền trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng không khỏi cười khẽ, chỉ cảm thấy ông cháu nhà này đúng là một đôi oan gia, trẻ thì trốn tránh, già thì suốt ngày rình theo đuôi, nhưng như thế lại làm cho người ta cảm động vì tình cảm thân tình rất thuần túy này.
153 "Hình như Sở Tướng không hoan nghênh chúng ta tới tìm hiểu ha!" Lại không nghĩ, Tề Tĩnh Nguyên lại bước ra khỏi phượng liễn, sau lưng lại dắt theo Tề Linh Nhi!Hai người cùng nhau bước xuống phượng liễn, nối gót nhau đi về phía bọn người Sở Phi Dương!Mọi người dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy khoé miệng Tề Tĩnh Nguyên cười lạnh, trong mắt loé lên vẻ âm trầm, cả người bị bao phủ trong bóng râm, khiến người khác sợ hãi, không hiểu nổi thế gian tại sao lại có nam tử âm trầm khó hiểu thế này!Mà Tề Linh Nhi phía sau hắn trên người cũng mặc y phục mùa đông, cổ lẫn tay áo đều viền một lớp lông chồn trắng tinh, càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn ngọc ngà khiến người ta yêu mến của Tề Linh Nhi! Mà trên nền gấm tím sẫm ẩn hiện hình hoa mẫu đơn được thêu từ sợi tơ màu bạc, theo bước chân của Tề Linh Nhi mà trở nên sống động vô cùng, khiến cho người đi đường dừng bước nhìn xem, không nỡ rời mắt!Lúc này Tề Linh Nhi mặt mang ý cười, đôi thuỷ mâu kia đầu tiên là hờ hững liếc về phía tuấn nhan bĩnh tình lãnh đạm của Sở Phi Dương, sau đó mới nhìn về phía Vân Thiên Mộng rồi khẽ gật đầu!Còn Tề Tĩnh Nguyên thì ngay từ lúc vừa bước xuống xe ngựa, đôi mắt tràn ngập vẻ hung ác nham hiểm kia liền nhìn Sở Phi Dương chằm chặp, mãi tới khi đi tới trước mặt ba người mới chuyển về phía Vân Thiên Mộng, Vân Thiên Mộng hôm nay vận một thân y phục mùa đông màu hồng đào, khiến cho người trước nay rất ít khi mặc y phục chói màu như Vân Thiên Mộng hệt như một quả đào mật chín mọng ngon lành, cả người nàng có cả thanh tân lẫn vũ mị, khiến cho kẻ gặp qua vô số mỹ nhân như Tề Tĩnh Nguyên, trong mắt cũng phải hiện lên một chút tán thưởng!Ngay lúc ánh mắt của Tề Tĩnh Nguyên chuyển sang Vân Thiên Mộng thì Sở Phi Dương liền kéo Vân Thiên Mộng qua, chuyển người chặn ánh mắt khiến người ta chán ghét của Tề Tĩnh Nguyên lại, mở miệng hỏi vẻ hờ hững: "Không biết thái tử cùng công chúa tới tìm hiểu chuyện gì? Nếu là việc triều chính thì vẫn là mời thái tử tiến cung báo với hoàng thượng! Bổn tướng hiện tại đang trong thời kỳ tân hôn, không muốn cuộc sống của mình và phu nhân bị ai quấy rầy!"Lời này đủ trắng trợn, cũng bớt có thêm cơ hội tiếp xúc với Tề Tĩnh Nguyên!Chỉ thấy Tề Linh Nhi vốn đang mang nụ cười yếu ớt trên môi, nghe xong lời này liền dời ánh mắt từ Vân Thiên Mộng, nhìn về phía bóng lưng của Tề Tĩnh Nguyên!Còn Tề Tĩnh Nguyên thì sắc mặt vẫn như cũ, vốn đang âm trầm, nhưng nghe được Sở Phi Dương nói thì lại nhếch môi cười, lập tức mở miệng: "Bản cung đương nhiên là tới vì đại hôn của Sở tướng!"Dứt lời, ánh mắt hàm chưa lãnh ý của Tề Tĩnh Nguyên cũng quét qua chung quanh, sau đó cười lạnh nói tiếp: "Lẽ nào để khách đến chúc mừng đứng ngoài cửa là đạo đãi khách của Sở vương phủ sao? Bản cung tuy biết Sở vương gia rất có trọng lượng trong lòng Ngọc Kiền Đế, nhưng không thể vì được sủng mà kiêu, chặn hết khách khứa ở ngoài cửa, làm như vậy, có phải là hơi bất cận nhân tình không?"Sở Nam Sơn nghe Tề Tĩnh Nguyên không ngừng tâng bốc hắn lên, lại không ngừng lấy chuyện đó ra áp trứ mình, chân mày giật giật hai cái, sắc mặt nháy mắt trở nên lạnh lùng, mở miệng với vẻ trầm tư lẫn khó hiểu: "Bản vương tuổi đã già, tinh thần không thể so với lúc còn trẻ, đương nhiên là phải đóng cửa miễn tiếp khách! Bằng không thân thể mệt nhọc, chẳng phải là được không bù mất sao! Thái tử tuổi trẻ cường tráng, thích đông chinh tây phạt, mang theo huyết khí phương cương của nam nhân tự nhiên là tốt, chỉ là nếu xông xáo quá mức, e là hao tổn tinh thần lại còn thương thân!"Vừa rồi bị Sở Phi Dương dạy dỗ như vậy, trong lòng của Sở Nam Sơn đã ấm ức không thôi, bây giờ lại bị Tề Tĩnh Nguyên chất vấn, lửa giận trong lòng Sở Vương đã bị dấy lên!Nếu mình đã không thể đắc tội Sở Phi Dương thì cứ đắt tội Tề Tĩnh Nguyên đi vậy!Tề Linh Nhi thấy Sở Nam Sơn lẫn Sở Phi Dương đều không muốn để mình và thái tử đi vào Sở vương phủ, liền mỉm cười đi tới, ôn nhu nắm tay Vân Thiên Mộng, cười nói: "Đúng là đã lâu không gặp Vân tiểu thư! A, Không đúng, hôm nay Vân tiểu thư đã thành Sở phu nhân rồi! Chúng ta hay tin về đại hôn của phu nhân và Sở tướng quá muộn, cho nên mãi tới hôm nay mới đến chúc mừng được, kính xin phu nhân và Sở tướng chớ để bụng!"Thấy Tề Linh Nhi một bộ vui vẻ dạt dào như vậy, Vân Thiên Mộng đương nhiên không thể cho nàng ta bẽ mặt, huống hồ gì Tề Linh Nhi lại là công chúa Bắc Tề, lại thêm hôm nay Thuỵ Vương vẫn nằm trong tay Tề Tĩnh Nguyên, mặc kệ trong lòng Ngọc Kiền Đế có tính toán gì với vị công chúa Bắc Tề này không, nhưng hiện tại, vài phần mặt mũi vẫn phải cho!Cho nên, Vân Thiên Mộng cũng mỉm cười nói "Đa tạ công chúa đã nhớ!""Sở phu nhân cần chi phải khách khí như vậy! Bản cung cùng phu nhân cũng hợp ý, nên mới cầu thái tử ca ca mang ta tới đây! Chắc phu nhân sẽ không thể nào không chào đón ta đâu nhỉ!" Vừa nói, Tề Linh Nhi liền che miệng cười khẽ, chỉ là dù cười nhưng dư quang khoé mắt vẫn liếc qua Sở Phi Dương một cái.
154 Nhưng vì Sở Phi Dương ở đây nên sắc mặt Vân Huyền Chi chỉ hơi thay đổi một chút đã lại bình thường trở lại. Hắn nhiệt tình gọi Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương ngồi xuống, tỏ vẻ quan tâm chuyện ăn ở của Vân Thiên Mộng ở Sở Vương phủ, sau đó còn dặn dò thêm vài chuyện để nàng yên tâm ngồi tại vị trí phu nhân Sở Tướng.
155 Người ngồi trong phòng đều bị dọa cho khiếp sợ vì một câu nói này của Vân Huyền Mặc, ngay cả Vân Huyền Chi cũng mang theo ánh mắt vừa nghi hoặc, vừa kinh ngạc nhìn về phía Sở Phi Dương.
156 Vân Nhược Tuyết không ngờ Triệu quản gia đúng là kẻ vong ân bội nghĩa, năm đó hắn được mẫu thân đề bạt là tổng quản Tướng phủ, luôn tỏ ra vô cùng cung kính với mẹ con nàng ta.
157 Mọi người không ai hiểu rốt cuộc Vân Nhược Tuyết bị làm sao, đang tốt đẹp tự nhiên thấy nhiều người lại la hét lên, hơn nữa lúc này toàn thân run rẩy, hai tay ôm chặt lấy đầu, hai chân vô thức lùi về sau.
158 Vân Thiên Mộng theo hai nha hoàn đi về phía hậu viện, có lẽ vì nhân số trong tướng phủ không đông nên nàng cảm thấy hậu viện rất yên tĩnh. “Phu nhân, mời qua bên này ạ!” Một nô tì xinh xắn nói với Vân Thiên Mộng, thân thể hơi nghiêng về phía một viện nhỏ, như ám chỉ nàng hãy đi về phía đó để cho nàng khỏi vì cảm thấy không biết đường mà xấu hổ.
159 Hoàng Thượng, thần cho rằng Binh bộ thị lang Khúc Trường Khanh có thể làm việc này. Trong cuộc thi hội vừa rồi, Khúc Trường Khanh chuyên tâm lựa chọn nhân tài, khách quan, công bằng, thần nghĩ ngài ấy có thể đảm nhiệm chức Hình bộ thượng thư!” Lúc này, sau một hồi trầm mặc, Thần Vương dưới con mắt cầu khẩn của Tô Nguyên lên tiếng đề cử.
160 “Mau đứng lên đi!” Tạ thị thấy Vân Thiên Mộng hành lễ với mình thì vội nhiệt tình tiến kên, vẻ mặt tươi cười đỡ nàng đứng dậy, gương mặt đầy ý cười, đôi mắt khôn khéo nhìn với vẻ thăm dò, sau đó nói: “Vẫn là Phi Dương có phúc khí, một nương tử như thế này biết tìm ở đâu ra?”Nói xong, lại thấy một nha đầu vốn đi theo Tạ thị bưng lên một đồ vật, Tạ thị tiếp nhận hộp gấm màu đỏ, mở ra trước mặt mọi người, lấy cái vòng ngọc ở bên trong ra đeo lên cho Vân Thiên Mộng, sau đó nhìn nàng thêm một lần, cười nói: “U Châu chúng ta chỉ có ngọc thạch, cũng chẳng có cái gì quý giá khác cả, Nhị nương chỉ biết sai người đánh cái vòng ngọc mỡ dê này, tặng cho con đeo chơi!”Vân Thiên Mộng nhẹ cười, nhìn vòng ngọc mỡ dê trên tay, chỉ thấy mặt ngoài vòng mát lạnh, sáng bóng, trắng noãn không tì vết, có thể thấy được đúng là vật giá trị liên thành.